Ác Thê Của Quốc Sư - Phong Vô Ảnh (full) - Chương 50: Sự thật trong bóng tối
“Con không cần cực nhọc, ta cũng đến rồi. Ngược lại là con, chuyện thành hôn trọng đại như vậy mà không báo một tiếng với ta.”
“Du nhi…” Phong Chi Danh ậm ờ muốn hỏi lại thôi, cũng không thể hỏi thẳng rốt cuộc thì bà đã nói những gì với Bắc Đường Du. Bất quá, trông sắc mặt Bắc Đường Du bình thản như thường, có lẽ cũng không phải chuyện nghiêm trọng.
“Rất tốt. Chỉ cần là người con yêu thích thì chính là tốt nhất.”
Phong Chi Danh gật đầu không hỏi về chuyện này nữa: “Mẫu phi sẽ ở lại bao lâu?”
“Ngày mai ta quay về rồi.”
“Sao lại nhanh vậy?”
“Người cần gặp đã gặp, những người không cần gặp thì không muốn vì quan hệ khi xưa mà cứ lôi lôi kéo kéo không dứt.” Trưởng công chúa đi đến túi hành lý đặt trên bàn thấp của nhuyễn tháp lấy ra một cuộn vải bọc màu xanh đưa cho Phong Chi Danh.
Phong Chi Danh đón nhận nhưng không mở, khóe mắt giật nhẹ hỏi: “Thứ này lẽ nào là di chiếu năm xưa của tiên đế?”
Trưởng công chúa gật đầu: “Con tự liệu mà xem. Nếu là công cụ dùng được thì giữ lại, không dùng được cứ trực tiếp đốt bỏ. Tuy nhiên, có một chuyện mà con phải biết. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không truyền ngôi cho Giản Mặc. Không cùng huyết thống phụ tử là một trong các lý do, lý do khác nằm ở thân thế thật sự của Giản Mặc.”
Phong Chi Danh phân vân: “Lẽ nào tin đồn trước đây nói trưởng tử của tiên đế yêu thương một nữ nhân khác loài là sự thật?”
“Đúng là sự thật. Mẫu thân thân sinh của Giản Mặc là nửa người nửa yêu. Vì điều này, Giản Mặc vừa sinh ra đã yếu ớt hơn người khác, bất quá có mất ắt sẽ có được, dòng máu đang chảy trong cơ thể nó lại kỳ diệu trở thành thuốc quý. Hoàng thượng ưu ái Giản Mặc chỉ là bề ngoài, chung quy vẫn muốn Giản Mặc trở thành dược nhân dâng hiến thứ máu tốt đó kéo dài mạng sống cho ông ta. Tình thân trong gia tộc đế vương xưa nay luôn bạc bẽo vô vàn. Ta mong là con đừng can dự quá sâu.”
“Sóng gió này từ sớm con đã không thể rút ra như người ngoài cuộc được nữa rồi. Nếu mẫu phi chịu nói sự thật về Phong gia với con, chưa chừng con còn được rút lui an toàn, bằng không thịt nát xương tan lúc nào cũng không hay.”
“…”
“Mẫu phi, lúc nhỏ người nói khi con trưởng thành sẽ kể rõ đầu đuôi, nhưng giờ con trưởng thành rồi người ba lần bốn lượt lảng tránh nhắc đến chuyện này. Rốt cuộc thì bao giờ con mới biết căn bệnh quái ác mà bản thân đang hứng chịu là từ đâu? Chí ít trước lúc chết con có quyền được biết.”
Trưởng công chúa khổ não than: “Danh nhi à, ta cũng có điều bất đắc dĩ. Ta từng hứa với phụ vương con nếu không đến bước đường cùng sẽ không nói ra mọi chuyện.”
“Dù mẫu phi không nói con cũng quyết điều tra đến cùng. Đằng nào thì con cũng biết người có thể cho con những manh mối kia là ai rồi.”
Trưởng công chúa cầm phật châu đè tay xuống bàn thấp: “Thế nên con đã tìm kiếm Mao Toại Tử sao?”
“Làm sao mẫu phi biết?” Phong Chi Danh kinh ngạc hỏi.
Trưởng công chúa thú nhận: “Bởi vì ta cũng như con vẫn luôn tìm kiếm ông ta. Trước khi đến đây, ta gặp Linh nhi ở duyên hải biển Thước. Là ta bảo nó quay về không cho nó tiếp tục tìm kiếm nữa.”
“Hèn gì mà hắn trở nên kỳ lạ, dạo gần đây tìm mãi cũng không ra.” Phong Chi Danh nghĩ thầm, lại nghe trưởng công chúa hỏi: “Vì sao con nghĩ Mao Toại Tử sẽ biết gì đó?”
Phong Chi Danh nói ra suy đoán trong lòng: “Hoài Bắc quận vương phủ và phủ quốc sư nhìn bề ngoài thì ở cuối hai con đường khác nhau nhưng lại nối thông bằng một mật đạo, mà mật đạo này là nơi tổ tiên Phong gia bao đời dùng để tự nhốt chính mình khi căn bệnh bộc phát. Ban đầu một vị tổ tiên nào đó của Phong gia trở thành quốc sư, để tránh qua lại phiền phức giữa Hoài Bắc quận vương phủ và phủ quốc sư có lẽ đã âm thầm xây dựng mật đạo. Sau đó, con cháu Phong gia theo bước tiền nhân đều trở thành quốc sư, cho nên chưa từng có ai phát hiện ra bí mật này. Tuy nhiên, vào thời phụ vương, người chỉ tập tước chứ không làm quốc sư mà trở thành y giả, tiến cử Mao Toại Tử vào vị trí này. Mao Toại Tử tinh thông ngũ hành thuật số, bát quái trận căn bản không làm khó nổi ông ta. Thế mà, phụ vương không chút nghi kỵ, cũng không lấp kín mật đạo vốn là điểm yếu của Phong gia, vậy chỉ có thể nói hai người bọn họ có quan hệ phi thường sâu sắc. Phụ vương và nghĩa phụ cũng là huynh đệ chí cốt, thậm chí nghĩa phụ còn xem con trai của huynh đệ như con trai mình, nhưng người lại không hề biết chút gì về mật đạo này. Không phải rất đáng ngờ sao? Lần theo thân thế thật sự của Mao Toại Tử, con vô tình biết được Mao gia ở Lĩnh Tây và ngôi mộ của công chúa Mã Lệ Cơ chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết. Tổ tiên Phong gia cũng vì trộm mộ mà mắc phải căn bệnh bất trị. Ít nhiều gì thì hai chuyện này phải có chút liên quan. Con sẽ không ép mẫu phi nhưng con hy vọng mẫu phi hiểu, ngày nào chưa sáng tỏ đầu đuôi, ngày đó con sẽ chưa dừng lại.”
Phật châu bị lực siết quá mạnh của trưởng công chúa khiến đứt đoạn. Những hạt gỗ to tròn lăn lóc khắp mặt bàn, rơi xuống dưới chân bà rồi chạy dài đến chỗ Phong Chi Danh. Phong Chi Danh khom người nhặt lên từng viên một, đem đến đặt ngay ngắn vào bàn định quay đi. Trưởng công chúa nắm tay y kéo lại nói: “Lần này ta trở về kinh thành có lẽ là lần cuối, những tang thương ở nơi này thật sự không muốn nhớ nữa. Vết thương đã mưng mủ ghét nhất là bị người khác khơi lại. Thôi được, ta sẽ nói với con, xem như chấm dứt triệt để vướng bận lâu nay trong lòng con, cũng là sự giải thoát cho gánh nặng đời này của ta. Con nói đúng, những chuyện này đều có liên quan, nhưng không phải toàn bộ những gì con nghĩ. Con chỉ đúng một phần mà thôi. Quá nhiều năm trôi qua rồi, sự thật bị xem là hư không còn lời đồn thổi thì lấn át mọi thứ. Chẳng hề tồn tại ngôi mộ nào của công chúa Mã Lệ Cơ cả, tuy nhiên nàng ta chính là người quan trọng trong chuỗi bất hạnh còn kéo dài đến tận bây giờ.”
Phong Chi Danh im lặng lắng nghe. Trưởng công chúa buông tay y, từ từ kể lại trong sự bi thương và đè nén: “Chuyện này bắt đầu từ một lời đồn. Lời đồn rằng hoàng đế đầu tiên của Đới quốc có một kho báu bất tận nhưng người Đới quốc kỳ dị lạ thường, không ham mê vật chất, chỉ thờ cúng thần rắn và nghe theo những lời thần phán truyền. Thần của bọn họ nói kho báu đó sẽ mang đến tai ương diệt quốc, thế nên bọn họ không dám đụng vào. Hoàng thất Đại Hành thời đó lại rất thèm khát kho báu này, đặc biệt là nhan sắc được đồn đại khuynh thành tuyệt thế của công chúa Mã Lệ Cơ, vì vậy đã kéo binh tiêu diệt toàn bộ Đới quốc. Hoàng tộc Đới quốc thà chết không khai ra kho báu, nam nhân bị thiêu sống, nữ nhân trở thành nô lệ tình dục. Mã Lệ Cơ khi ấy đang mang thai, đứng nhìn phò mã của nàng ta bị thiêu chết trong nỗi căm hận sục sôi. Khổ sở lắm nàng ta mới sinh hạ được đứa con, không ngờ lại là con gái, mà con gái thì không thể gánh vác mối thù máu của quốc gia được, chỉ đành giao cho một thị vệ họ Mao mang ra khỏi cung. Thị vệ này lần đầu tiên gặp Mã Lệ Cơ đã nhất kiến chung tình. Mã Lệ Cơ quan hệ với hắn đổi lấy cơ hội sống sót cho con gái của nàng ta. Sau đó, nàng ta tự sát vì không chịu nổi ô nhục bị đám nam nhân thay phiên giày vò nữa, thế nên nàng ta làm gì có được ngôi mộ tử tế? Hoàng thất Đại Hành muốn che giấu những việc xấu hổ từng gây ra mà đổ hết tội lỗi và sự khinh miệt lên đức hạnh của Mã Lệ Cơ cùng với những dị thuật của Đới quốc. Thật ra trước lúc chết, Mã Lệ Cơ đã xăm lên lưng đứa con gái nhỏ bản đồ kho báu cùng với một lời nguyền. Lời nguyền đó ám ảnh cô gái từ nhỏ tới lớn, tìm đến trong giấc mơ hằng đêm của cô tái hiện lại cái ngày mà cả Đới quốc chìm trong biển máu. Cô gái càng lớn càng giống Mã Lệ Cơ, vì vậy đã thay thế vị trí của mẫu thân trong lòng thị vệ họ Mao, mục đích là để có thêm đồng minh cùng nàng đi tìm kho báu. Thị vệ họ Mao lại kéo theo bạn của hắn xuất thân từ dân trộm mộ rất thông thuộc những địa đạo hiểm hóc, và người này chính là tổ tiên Phong gia. Ba người rất nhanh đã tìm thấy nơi vẽ trên lưng cô gái, đáng tiếc ở đó chỉ có một hòm vàng nhỏ và ba món đồ: một lọ thuốc, một cây bút lông và một tấm gương đồng. Bọn họ thất vọng vì kho báu bất tận chỉ là bịa đặt, nhưng không rõ tác dụng của ba món đồ này là gì, đành phải chia nhau mỗi người giữ một món cùng với ít vàng. Cô gái giữ tấm gương đồng, tổ tiên Phong gia giữ lọ thuốc, thị vệ họ Mao giữ cây bút. Sau khi sinh hạ đứa con trai đầu lòng cho thị vệ họ Mao, cô gái qua đời vì bệnh, tấm gương đồng cũng trao cho y cất giữ luôn. Vì thâm tình chưa dứt với Mã Lệ Cơ, thị vệ họ Mao luôn chấp niệm với việc báo thù cho Mã Lệ Cơ và phục hưng Đới quốc. Ông ta qua đời thì con cháu lại tiếp nối chí hướng ấy, không ngừng khám phá bí mật của gương đồng và cây bút. Tổ tiên Phong gia thì không vĩ đại như vậy, họ không hề quan tâm Mã Lệ Cơ là ai, chỉ biết nhìn vào lợi ích của kho báu thôi. Họ nghĩ lọ thuốc là cái gì đó rất màu nhiệm, cũng có thể là thuốc trường sinh bất lão, vì nếu là độc thì người ta đã không phải cất giữ ở nơi tương truyền có kho báu làm gì.”
“Thế nên bọn họ đã uống sao?” Phong Chi Danh thất kinh hỏi.
Trưởng công chúa bất lực trầm giọng xuống: “Phải, bọn họ đã uống, và từ đó Phong gia mắc phải căn bệnh khủng khiếp không cách gì chữa lành này. Phong gia và Mao gia vô hình chung đã bị trói buộc với nhau từ đó. Phụ vương con và Mao Toại Tử không phải tri giao, nhưng bọn họ vì sự trói buộc có một không hai này lại vô cùng thấu hiểu và tin tưởng nhau. Tuy nhiên, đến đời của Mao Toại Tử thì gương đồng và cây bút đều không còn nữa mà đã bị một trưởng bối trong tộc cho là điềm rủi bán đi mất. Mao Toại Tử vẫn luôn tìm kiếm chúng. Trước khi phụ vương con qua đời không lâu, Mao Toại Tử đột nhiên nói với bọn ta đã tìm ra bí mật của ba món đồ kia nhưng vẫn cần có được gương đồng và cây bút để kết hợp với lọ thuốc của Phong gia kiểm chứng. Ông ấy nói nếu suy đoán của ông ấy là đúng thì thậm chí còn chữa được bệnh cho phụ vương con, đáng tiếc phụ vương con không đợi nổi. Đến lúc con trở thành quốc sư, Mao Toại Tử giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Ta thật sự không biết lời nói kia là đùa hay thật, hy vọng có thể là thật thì tốt biết mấy. Do đó, ta vẫn luôn tìm kiếm Mao Toại Tử nhưng không thể để quá nhiều người biết được sự thật đằng sau, bằng không danh dự của hoàng thất Đại Hành và cả Phong gia sẽ sụp đổ. Danh nhi, con có thể tìm kiếm Mao Toại Tử hỏi về căn bệnh của mình, cũng là thực hiện tâm nguyện của ta, nhưng con tuyệt đối không thể dính dáng đến những chuyện phản quốc ông ta âm mưu. Ta biết tội lỗi của tiền nhân nhơ nhuốc và đáng ghê tởm đến chừng nào, nhưng thân là người chảy cùng dòng máu đó với họ, cả ta và con đều không làm được gì khác hơn.”
Phong Chi Danh từng nghĩ một đời này gần như đi đến điểm cuối, chuyện gì người gì y cũng từng gặp qua, không thể nào có chuyện sẽ khiến cho y phải chấn động nữa. Thế nhưng, những lời của trưởng công chúa giống như mũi dao đang lóc dần từng thớ thịt trong trái tim y ra, bức bối và ngột ngạt đến mức khó thở. Ai đúng ai sai thì còn nghĩa lý gì? Vì sao người cuối cùng hứng chịu hậu quả thảm khốc chỉ có con cháu đời sau? Tai bay vạ gió từ trên trời rơi xuống cũng không bàng hoàng và éo le đến mức này.
“Danh nhi…” Trưởng công chúa cũng đau khổ không kém, muốn bước lại an ủi y nhưng bà không có đủ sức mạnh thay đổi sự thật trớ trêu này, cho nên an ủi bao nhiêu cũng chỉ là thừa thãi mà thôi.
Phong Chi Danh nhất thời chưa thể thanh tỉnh, đau đớn quay lưng không muốn đối diện với bà nữa: “Mẫu phi à, con thật sự không hiểu. Con ngàn vạn lần cũng không hiểu. Mất đi phụ vương, mất cả muội muội, không có mẫu phi bên cạnh, bản thân từ nhỏ đã sống như quái vật không dám tiếp xúc với ai, đếm từng ngày chờ chết cuối cùng là vì cái gì vậy? Con chưa từng làm sai gì mà. Con chưa từng giết hại một ai, chưa từng cướp của phóng hỏa, dâm ô làm loạn, vậy thì con sai ở đâu mà phải gánh chịu hậu quả vốn chẳng thuộc về tội lỗi của mình?”
“Danh nhi…” Trưởng công chúa yếu ớt gọi tên y lần nữa, tiếng gọi xé tan khoảng không tịch mịch như âm thanh của một lưỡi dao sắc.
Phong Chi Danh ném luôn cuộn di chiếu trong tay xuống sàn: “Giản Mặc cũng vô tội như con mà. Vốn dĩ không nên có di chiếu này hủy hoại cuộc đời y, vốn dĩ cũng không nên có kho báu kia hủy hoại cuộc đời con. Bây giờ đã bị hủy hoại cả rồi, ngay đến con còn sống bao nhiêu ngày con cũng không biết, người còn muốn con phải lo nghĩ gì cho tương lai và thể diện của Đại Hành nữa?”
Phong Chi Danh dứt lời thì đi ngay ra khỏi cửa, không ngoái đầu nhìn lại lần nào. Trong lòng y giận dữ cùng đau khổ tuôn trào song song như hai ngọn lửa đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng từng chút một. Y thậm chí không quan tâm bà sẽ có cảm nhận thế nào, bởi vì bà quá ích kỷ khi đã che giấu y chuyện tày đình này lâu đến như vậy.