[Abo] Đốt Tâm - Chương 12 - Thực ra từ ba năm trước đây, hắn đã có được một thứ tốt hơn
- Trang Chủ
- [Abo] Đốt Tâm
- Chương 12 - Thực ra từ ba năm trước đây, hắn đã có được một thứ tốt hơn
Ánh đèn nơi hành lang càng thêm lờ mờ, Lâm Sâm ngồi dưới đất tựa đầu lên vai Quý Nhiêu, nhỏ giọng kể hắn nghe cuộc sống ở nước ngoài mấy năm
nay, Quý Nhiêu im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại giơ tay chọc trán cậu một chút.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Đến lúc 0 giờ, Lâm Sâm liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, lần thứ hai nói với Quý Nhiêu câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Quý Nhiêu “Ừ” một tiếng, đôi môi khô nhẹ nhàng hôn lên trán người bên cạnh: “Khuya lắm rồi, em vẫn còn sốt, mau về kí túc xá nghỉ ngơi đi.”
Trước lúc ra khỏi cầu thang, Lâm Sâm bỗng nhiên xoay người lại ôm lấy Quý Nhiêu.
Yên lặng ôm nhau chốc lát, cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt Quý Nhiêu hỏi hắn: “Anh sẽ không từ chối em nữa chứ?”
Quý Nhiêu nở nụ cười, nói: “Đừng nghĩ những điều này nữa, trở về đi.”
Chờ người đi rồi, Quý Nhiêu một mình đứng trong bóng tối một lúc lâu, hút hết một điếu thuốc.
Khởi động lại điện thoại lần nữa, Tiểu Trương gửi tới cái tin nhắn hỏi hắn
đang ở đâu, sau đó là mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Diệp Hoài Ninh
hiện lên.
“Anh vừa đi đâu? Không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời, Tiểu Trương nói bọn họ đã ở trên xe chờ anh lâu rồi.”
“Anh đang cố ý phải không?”
Quý Nhiêu cầm tàn thuốc cuối cùng trong tay, ngọn lửa vụt tắt, không thể nhìn rõ được cảm xúc trong mắt hắn.
Chuông điện thoại trong tay vang lên, là Diệp Hoài Ninh gọi tới.
Quý Nhiêu nhấn nút nghe, giọng nói lo lắng của Diệp Hoài Ninh truyền đến:
“Rốt cuộc là anh đã đi đâu vậy? Tiểu Trương nói bọn họ ở ngoài chờ anh
cả tiếng rồi, em còn sợ rằng anh xảy ra chuyện gì…”
Quý Nhiêu
thuận miệng giải thích: “Ở lại nói mấy câu với tiền bối, quên mất thời
gian, không chú ý tới điện thoại đã hết pin, bây giờ anh xuống ngay.”
Diệp Hoài Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy buổi tối anh về ở lại đây đi, cùng
lắm thì sáng mai về lại đoàn phim, em tổ chức sinh nhật cho anh.”
Lời từ chối Quý Nhiêu chưa nói ra khỏi miệng, Diệp Hoài Ninh nói tiếp: “Quý Nhiêu, em nhớ anh, anh có thể trở về đây chút được không?”
Sau một hồi trầm mặc, Quý Nhiêu nuốt trở lại những lời định nói: “Được.”
Trước khi ra ngoài, hắn lấy ra lọ xịt khử mùi tin tức tố mà hắn luôn mang
theo bên mình, để che đi hoàn toàn mùi của những Omega khác dính trên
người.
Sau khi lên xe, Lâm Sâm gửi tin nhắn đến, nói cậu ta đã quay về kí túc xá, uống thuốc chuẩn bị đi ngủ.
Quý Nhiêu cầm điện thoại nhắn trả về: “Ngày mai nghỉ ngơi tốt một ngày đi, đừng liều mạng quá, chờ đến khi cơn sốt hạ xuống.”
“Tuần sau là kết hợp biểu diễn với lão sư, em chọn đội của anh được không?”
“Tùy em.”
Trả lời câu này xong, Quý Nhiêu lại gửi thêm một câu “Ngủ ngon.” rồi xóa tin nhắn.
Diệp Hoài Ninh mở đèn sáng trưng cả biệt thự, cậu sợ tối, luôn thích bật hết tất cả đèn trong nhà khi không có Quý Nhiêu ở đây.
Nghe được tiếng động ở huyền quan, Diệp Hoài Ninh vốn đang ngủ say trên ghế
sofa trong phòng khách ở tầng một mơ màng mở mắt ra, thấy Quý Nhiêu đang thay giày, liền nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng.
Bánh sinh nhật để trên bàn chưa hề động qua, nó mới được làm rồi đem đến đây vài tiếng trước.
Diệp Hoài Ninh ngồi trên ghế sofa, ngẩn người nhìn Quý Nhiêu đi tới.
Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy Quý Nhiêu hôm nay không giống như mọi
ngày, nhưng cậu lại không thể nói chính xác là không giống chỗ nào.
Quý Nhiêu hất cằm với Diệp Hoài Ninh: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?”
Diệp Hoài Ninh mất hứng nói: “Đang chờ anh, Tiểu Trương bảo 10 giờ hơn là ghi hình xong rồi, mà giờ anh mới về.”
Không đợi Quý Nhiêu trả lời, cậu đứng dậy kéo tay Quý Nhiêu: “Không nói
chuyện này nữa, đi, em dẫn anh đi xem quà sinh nhật em tặng anh.”
Món quà Diệp Hoài Ninh tặng cho Quý Nhiêu chính là một chiếc xe thể thao
đang đậu ở trong gara, ít nhất cũng phải hơn một nghìn vạn.
Diệp
Hoài Ninh tràn đầy hào hứng, nhưng trong mắt Quý Nhiêu một chút ngạc
nhiên hay vui mừng cũng không có: “Diệp tổng, cái này thì thôi, đắt quá, em cứ giữ lại cho mình đi.”
“Để làm gì?” Diệp Hoài Ninh nghe vậy liền mất hứng, “Em tặng anh thì là của anh, tại sao còn muốn em giữ
lại? Em cũng đâu phải là không có xe.”
Quý Nhiêu nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Diệp Hoài Ninh bước tới, dựa vào mui xe, choàng tay ôm lấy eo Quý Nhiêu,
ngẩng đầu nhìn hắn: “Sinh nhật anh còn không nở một nụ cười nào, em tặng quà anh cũng không vui.”
Quý Nhiêu miễn cưỡng nở nụ cười nơi khóe môi: “Xe đắt như vậy, anh cũng không dám lái ra ngoài.”
“Liên quan gì đâu.” Diệp Hoài Ninh không tán thành, “Em thấy anh làm diễn
viên còn tốt hơn nhiều người, mà có người còn lái xe đắt tiền hơn xe này nữa, anh là của em, không nên tự coi nhẹ mình.”
Quý Nhiêu vẫn
không nhận chìa khóa xe, Diệp Hoài Ninh đứng thẳng người, dựa vào vai
Quý Nhiêu, ghé vào tai hắn nói: “Quý Nhiêu, anh phải cùng em phân biệt
rõ ràng vậy sao? Em là Omega mà anh đã đánh dấu, trừ phi em đi làm phẫu
thuật xóa kí hiệu, không thì quan hệ cả đời của chúng ta là như vậy, em
cũng là của anh, em tặng cho anh, anh cứ cầm là được.”
“Trước đây kí cái hợp đồng kia, em đã sớm xé rồi, anh thực sự nghĩ rằng nếu chỉ là giao dịch tiền tài, em sẽ làm đến bước này sao, cho anh hoàn toàn đánh
dấu em? Cho dù là em có cầu xin anh đánh dấu em đi nữa, nhưng anh là
Alpha, em là Omega, từ góc độ sinh lí mà nói, anh chính là người chiếm
ưu thế hơn em.”
“Quý Nhiêu, anh không thể tốt với em một chút sao?”
Bàn tay của Quý Nhiêu đang đặt trên eo Diệp Hoài Ninh siết chặt, hắn lại không thể nói những gì mình muốn nói.
Quý Nhiêu hạ thấp giọng: “Em muốn anh tốt với em thế nào?”
Diệp Hoài Ninh dựa vào người hắn, từ cằm hôn lên môi trên: “Đối xử với em như người khác đối xử với Omega của mình vậy.”
Quý Nhiêu rũ mắt xuống, hắn giống như bị ánh sáng cầu xin trong mắt Diệp Hoài Ninh mê hoặc, cúi đầu ngậm lấy môi cậu.
Môi lưỡi kịch liệt dây dưa, đầu lười Diệp Hoài Ninh bị cắn đến đau nhức, hô hấp trở nên bất ổn, đang lúc thở dốc bên tai của Quý Nhiêu cậu nhỏ
giọng nói: “Anh ôm em trở về đi.”
Cả hai không tiếng động đối diện nhau chốc lát, Quý Nhiêu dùng sức ôm chặt lấy Diệp Hoài Ninh.
Sau khi đi vào, thậm chí không kịp trở về phòng, bọn họ trực tiếp ở ghế sofa trong phòng khách làm một hồi.
Hoa hồng nhỏ được làm cho thoải mái hoàn toàn đang run rẩy như nở rộ đến tận cùng, tỏa ra hương thơm tràn ngập cả căn phòng.
Diệp Hoài Ninh mò tìm điện thoại bị ném trên thảm, híp mắt nhìn thời gian, đã sắp 3 giờ.
Cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Quý Nhiêu đang bên cạnh, đang từng cái từng chút hôn lên tuyến thể sau gáy cậu, Diệp Hoài Ninh cảm thấy ngứa ngáy, nhịn
cười nhắc nhở hắn: “Còn chưa ăn bánh kem nữa.”
“Ừm”
Diệp Hoài Ninh hơi chống người lên, cầm thìa múc bánh ra, nếm thử, mùi vị vừa phải, sau đó đút tới bên mép Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu cầm lấy tay cậu tự đút vào miệng: “Ngọt lắm.”
Diệp Hoài Ninh lại đút cho hắn thêm một muỗng, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Vậy sinh nhật anh có nguyện vọng gì?”
Quý Nhiêu cúi đầu, chóp mũi dán lên gáy Diệp Hoài Ninh cọ cọ, lười biếng nói: “Omega của anh đừng giày vò anh nữa.”
Diệp Hoài Ninh: “… Em giày vò anh khi nào?”
“Em tự biết đi”
Lười cùng hắn so đo chuyện này, Diệp Hoài Ninh lại hỏi: “Đã trễ thế này, ngày mai anh còn dậy nổi không?”
Quý Nhiêu thản nhiên nói: “Anh sợ bên kia ghi hình không xong kịp nên đã xin nghỉ một ngày rưỡi rồi.”
Diệp Hoài Ninh “Ồ” một tiếng: “Vậy mà lúc trước còn nói với em chỉ có thể xin nghỉ một ngày, gạt em.”
Quý Nhiêu đem cậu ấn xuống, liền đem người ôm vào lòng: “Ngày mai ở lại ăn cơm trưa với em xong mới đi.”
Diệp Hoài Ninh nở nụ cười, rốt cục cũng cao hứng lại, nhỏ giọng nói với Quý Nhiêu: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Ừ.”
“Ừ cái gì? Em nói sinh nhật vui vẻ với anh, anh không thể nói câu khác hả?”
Diệp Hoài Ninh đảo một cái liền không vui, tính tình này của Quý Nhiêu,
trong lòng cậu đã sớm biết, người này đối với chuyện gì cũng đều tỏ vẻ
thờ ơ, trong lời nói có vài câu thật giả cũng rất khó nghe ra.
Diệp Hoài Ninh cũng không trông cậy vào hắn trong thời gian ngắn có thể sửa được.
Quý Nhiêu hỏi ngược lại cậu: “Vậy em muốn nghe anh nói cái gì?”
“Anh đó, mỗi lần như vậy đều dùng chiêu này, chỉ có em mới chịu được anh thôi.”
Quý Nhiêu không nói nữa, hai người yên lặng nằm trên sofa ôm nhau một lúc,
Quý Nhiêu ngồi dậy, tiện thể kéo Diệp Hoài Ninh lên: “Đi tắm thôi.”
Diệp Hoài Ninh dựa vào, khẽ cắn nhẹ lên vai hắn: “Cùng tắm đi.”
Ngồi vào bồn tắm lớn, Diệp Hoài Ninh thở ra một hơi, nhào vào lòng Quý
Nhiêu, vô tình hay cố ý phóng ra tin tức tố, Quý Nhiêu nhéo mặt cậu một
cái: “Đừng nháo nữa, em cũng không nhìn thử xem mấy giờ rồi.”
“Nhìn anh kìa, lại trở mặt không nhận người.” Diệp Hoài Ninh hừ một tiếng.
Quý Nhiêu nhắm mắt lại: “Em không buồn ngủ nhưng anh thấy mệt rồi.”
“Được rồi, anh tắm nhanh ra ngủ trước đi, em ngâm mình một lát.”
Quý Nhiêu bỏ lại một câu “Đừng ngâm lâu quá.” đi tắm vòi sen rồi ra ngoài trước.
Hắn muốn hút thuốc mới nhớ tới bao thuốc còn trong túi áo khoác để dưới phòng khách, vì vậy liền mò mẫm xuống lầu.
Bật lửa Lâm Sâm đưa còn nằm ở trong túi áo, Quý Nhiêu cầm trong tay, vô
thức quẹt vài cái, lại lấy ra một cái khác đang nằm trong túi bên kia mà hắn đã quen dùng nhiều năm.
Cùng một thương hiệu với cái của Lâm Sâm, nhưng được đính đá kim cương ở bên ngoài, giá đắt hơn gấp mười lần.
Lúc còn nhỏ thì luôn tâm tâm niệm niệm muốn có thứ này, nhưng thực ra từ ba năm trước đây, hắn đã có được một cái tốt hơn.
Năm đầu tiên sinh nhật hắn, Diệp Hoài Ninh tặng hắn quà, chính là cái bật
lửa này, khi đó hắn còn hỏi Diệp Hoài Ninh sao lại biết hắn thích cái
này, Diệp Hoài Ninh cười hì hì bảo hắn đoán, hắn đoán không ra, sau đó
Diệp Hoài Ninh mới nói, bởi vì hắn thích nên cậu cũng thích.
Về mặt vật chất, từ trước đến nay Diệp Hoài Ninh luôn hào phóng với hắn.
Ba năm nay, mỗi món quà sinh nhật mà Diệp Hoài Ninh tặng qua từng năm lại
đắt hơn năm trước, năm thứ nhất là chiếc bật lửa này, năm thứ hai là một đồng hồ đeo tay có đính kim cương xung quanh, năm nay, là chiếc xe đang để trong gara bên ngoài kia.
Sau khi nhìn thấy sự xa hoa và tiền bạc của cuộc sống này, Quý Nhiêu gần như không thể nhớ nổi, năm đó hắn
và Lâm Sâm cùng nhau nhìn thấy chiếc bật lửa nhỏ tinh xảo kia trong tạp
chí, nó gần như là một mức giá cao ngất trời đối với họ vào thời điểm
đó, bởi vậy nên loại tâm tình đơn thuần khao khát yêu thích này, là cảm
giác như thế nào.
Không còn tâm tình hút thuốc nữa, hắn đem hai
cái bật lửa cất lại. Quý Nhiêu ngồi trong bóng tối ngây người chốc lát,
nghe được tiếng động của Diệp Hoài Ninh.
Diệp Hoài Ninh đứng ở
dưới ánh đèn lờ mờ trên cầu thang, nhíu mày nhìn hắn: “Sao anh lại xuống đây? Em tắm ra không thấy anh đâu.”
“Điện thoại để quên dưới này nên anh xuống lấy.”
Quý Nhiêu thuận miệng giải thích, đi lên lầu, một tay choàng qua eo của Diệp Hoài Ninh: “Đi ngủ thôi.”
Nằm xuống giường, Diệp Hoài Ninh liếc nhìn thời gian, đã hơn 3 giờ rưỡi.
Quý Nhiêu ôm lấy, vỗ nhẹ lưng cậu: “Ngủ đi.”
Diệp Hoài Ninh cười một tiếng, nhào tới nằm trong lòng Alpha của cậu, ngủ thật say.