[Abo] Đốt Tâm - Chương 6 - Tên khốn
Trở về Bắc Kinh được một tuần, Quý Nhiêu chính thức ghi hình chương trình thực tế sống còn để chọn người ưu tú.
Hơn hai năm trước hắn ra mắt với vị trí Center ở đây, cũng tình cờ gặp gỡ
với Diệp Hoài Ninh, lần này quay đây lại với tư cách là huấn luyện viên
vũ đạo.
Mùa tuyển chọn này vẫn chọn nhóm nam như cũ, không có MC
khách mời gì, chỉ mời bốn vị huấn luyện viên cố vấn, Quý Nhiêu có quan
hệ đặc biệt với chương trình này, cũng là đỉnh cấp lưu lượng duy nhất
trong bốn người.
Sau năm năm, Lâm Sâm gặp lại Quý Nhiêu.
Tổ chương trình có ý định thừa nước đục thả câu, một đám người thực tập
sinh mãi đến tận hôm qua mới biết danh sách của bốn vị cố vấn, Lâm Sâm
ngồi ở trong phòng ghi hình có ánh đèn sáng chói cả mắt, nghe mọi người
thấp giọng bàn tán, cậu thấy Quý Nhiêu và ba vị huấn luyện viên cùng đi
vào, nụ cười bên khé môi hắn vẫn thờ ơ như năm xưa, vừa quen thuộc vừa
xa lạ.
Tầm mắt Quý Nhiêu chậm rãi đảo qua phòng quay hình bán cung, lúc lướt qua Lâm Sâm dừng một chút rồi rất nhanh dời đi.
Người đầu tiên được ghi hình là người đứng đầu trong bảng xếp hạng sau đó sẽ lần lượt theo thứ tự.
Quý Nhiêu và các cố vấn khác cùng ngồi một chỗ, nghiêm túc xem các thực tập sinh biểu diễn, hắn chưa có nhiều kinh nghiệm, nói chuyện không sắc bén như các cố vấn khác, đối với ai cũng là vẻ mặt xuân phong ôn hòa.
Lâm Sâm vẫn nhìn hắn, Quý Nhiêu dường như thay đổi rất nhiều, lại giống như chẳng có gì thay đổi cả vẫn trước sau như một.
Chương trình ghi hình từ trưa kéo dài đến rạng sáng hôm sau, tất cả mọi người ai cũng đều hết sức mệt mỏi.
Lúc tạm dừng giữa giờ, Quý Nhiêu trở về phòng trang điểm nghỉ ngơi sẵn tiện ăn chút cơm.
Diệp Hoài Ninh gửi tin nhắn Wechat tới: “Ghi hình xong chưa? Ngày mai có thể về nhà không?”
Quý Nhiêu liếc mắt một cái, để màn hình tự tắt, không trả lời lại.
Hắn cảm giác không còn khẩu vị ăn uống ngon lành nữa, ăn hai muỗng cuối rồi đứng dậy ra ngoài, đến cuối hành lang không có ai đốt điếu thuốc.
Qua mấy phút, có người sau lưng nhẹ giọng gọi hắn: “Quý Nhiêu”
Quý Nhiêu ngậm thuốc trong miệng, xoay người nhìn thấy Lâm Sâm.
Bên ngoài hành lang ngọn đèn sáng như ban ngày, bên trong lối cầu thang lại mờ mờ tối tối ở lối đi, Lâm Sâm đứng ở giữa làn ranh giới của ánh sáng
và bóng tối, thần sắc mơ hồ cất giấu sự chần chừ và mong đợi, cứ nhìn
hắn như vậy.
Giống hệt như năm ấy.
Yên lặng đối diện nhau giây lát, Quý Nhiêu ném tàn thuốc xuống dập tắt nó, cười một tiếng: “Lâm Sâm, đã lâu không gặp”
Lâm Sâm như được thở phào nhẹ nhỏm, nhỏ giọng nói: “Em không nghĩ là anh sẽ đến đây làm cố vấn, khi trước cũng không nghe anh nói qua”
“Ừ” Quý Nhiêu thuận miệng giải thích: “Trước có kí hợp đồng phải giữ bí mật, nên không thể nói cho cậu.”
Hắn nghiêng đầu, nhìn ra phía ngoài, cười hỏi Lâm Sâm: “Cậu sao lại ra đây, không sợ bị nhân viên công tác phát hiện sao?”
“Em nói em đi rửa tay, sẽ đi về ngay”
Lâm Sâm hơi do dự một chút, hỏi hắn: “Anh mấy năm nay có khỏe không?”
“Rất tốt, vận khí tốt được nổi tiếng, sau đó cũng coi như được thuận buồm xuôi gió” Quý Nhiêu cười nói.
Lâm Sâm gật đầu một cái: “Lúc trước khi anh tham gia cuộc thi này, mỗi tập
em đều xem, sau đó cũng xem hết phim anh đóng,… Anh không phải rất
thích âm nhạc sao? Tại sao giờ lại trở thành diễn viên đóng phim?”
Năm đó bọn họ cùng ở trong một ban nhạc, tình yêu âm nhạc của Quý Nhiêu so
với người khác chỉ nhiều hơn chứ không ít, bây giờ rõ ràng có nhiều cơ
hội hơn, nhưng hai năm nay, hắn chỉ ra mắt một album không có gì đặc
sắc, ngược lại thì đột nhiên lại bước chân vào con đường diễn xuất và
điện ảnh.
Vẻ mặt của Quý Nhiêu trong bóng tối chẳng phân biệt
được rõ ràng, hắn lại cười một tiếng, lười biếng nói: “Giới âm nhạc giờ
tiêu điều như vậy, anh cũng phải kiếm cơm a.”
Trong lòng Lâm Sâm có chút khó chịu: “…Phải không?”
Quý Nhiêu không nói thêm nữa, chỉ nhắc nhở cậu: “Cậu về trước đi, chuẩn bị
ghi hình rồi, nếu bị người khác nhìn thấy hai chúng ta sẽ không tốt, lần tới lúc rảnh rỗi chúng ta sẽ ôn chuyện tiếp.”
Chờ tiếng bước
chân đi xa, Quý Nhiêu châm lại điếu thuốc, trong dãy hành lang tối mờ
này chỉ có một điểm ánh lửa tỏa ra sau những làn khói trắng.
Diệp Hoài Ninh gọi điện thoại tới, hắn không bắt máy, cứ để yên như vậy cho đến khi điện thoại tự tắt đi.
Năm phút sau, chuông điện thoại lần thứ hai vang lên.
Ba lần gọi không bắt máy, Diệp Hoài Ninh gửi tin nhắn tới lần hai.
“Đang ghi hình chương trình sao?” Sao anh không nghe máy? Cũng không xem tin nhắn, anh cố tình phớt lờ em hả?”
“Không để ý tới em thì thôi, em đi ngủ”
“Anh là tên khốn”
Quý Nhiêu đưa điện điện thoại đã tắt âm vào lại trong túi, hút xong một hơi cuối, đập tắt lửa, đi lên lầu lần nữa bước vào ánh sáng.
Chương trình tiếp tục ghi hình, thứ tự biểu diễn của Lâm Sâm ở gần cuối, đến lượt cậu đã là gần kết thúc.
Cậu không ký hợp đồng với bất kì công ty nào, tham gia chương trình với tư
cách là một thực tập sinh tự do, lên sân khấu một mình, hát một bài hát
do chính cậu đã viết.
Khúc nhạc dạo vang lên, tay cầm bút của Quý Nhiêu dừng một chút. Bài hát này là năm đó lúc bọn họ còn ở trong nhóm
nhạc, Lâm Sâm đã viết nó, khi đó Lâm Sâm là người hát, hắn là người chơi đàn ghi-ta, bài hát này Lâm Sâm đã sửa lại vô số lần, lúc bài hát hoàn
thành hắn chính là người được nghe đầu tiên.
Giọng hát của Lâm
Sâm so với năm đó đã thay đổi thiếu đi sự ngây ngô, thêm vào một chút
lắng đọng trầm ấm tự tin, kỹ xảo ca hát cũng tốt hơn nhiều.
Vị
huấn luyện viên vocal hết sức kích động, toàn bộ cơn buồn ngủ đều bị
đánh bay, liên tục nói mấy lời khen thưởng. Đến phiên Quý Nhiêu, hắn
cười một tiếng hỏi Lâm Sâm: “Ngoại trừ bài hát này ra, có thể cho mọi
người xem cậu có thể biểu diễn gì khác nữa không?”
Lâm Sâm biết rõ hắn đây là đặc biệt cho mình thêm một cơ hội biểu hiện nữa, vì vậy bèn nói: “Tôi muốn nhảy thử một đoạn”
Cũng là điệu nhảy mà năm đó Quý Nhiêu đã dạy, khoảng thời gian này cậu kiên
trì tập đi tập lại nhiều lần, tuy rằng so với hát kém hơn một chút,
nhưng trước đó có nhiều vocal như vậy, có thể nhảy như tốt như này thì
cậu chính là người đầu tiên.
Trong nháy mắt toàn hậu trường gần
như bùng nổ, một đám thực tập sinh đều có cảm giác, Lâm Sâm hát hay,
nhảy không tệ, mặt mũi cũng không có gì chê, dự tính sẽ trở thành một
đối thủ đáng gờm.
Chờ Lâm Sâm nhảy xong, Quý Nhiêu lại cầm mic
lên nói: “Rất tốt, tuy rằng kỹ thuật nhảy có chút thiếu sót nhưng nhìn
chung thì không tệ, sự phát huy trên sân khấu cũng có, nhiều chỗ luyện
tập chưa đủ lắm nhưng mà tôi thấy được khả năng của cậu, sau này sẽ chỉ
dạy cậu thêm, cố gắng lên.”
Lâm Sâm hơi kinh ngạc, giống như là
không nghĩ tới Quý Nhiêu sẽ nói những lời như vậy ở trước mặt mọi người, nhưng mà trong nháy mắt đã hiểu ra, Quý Nhiêu đây là đang cố gắng giúp
cậu được quay hình lên sóng nhiều hơn.
Cho dù cậu có hát tốt,
nhảy có khá hơn nữa, cũng chỉ vì không có người chống lưng mà đến khi
chương trình phát sóng đoạn của cậu có thể sẽ bị cắt tới không còn cảnh
nào. Nhưng nếu được lão sư ưu ái, nhất là đỉnh cấp lưu lượng như Quý
Nhiêu coi trọng, có thể tăng thêm sức hút lượt xem cho chương trình, vậy thì đoạn nhảy vừa rồi của cậu có khả năng được giữ lại cao hơn.
Thế là Lâm Sâm ngay lập tức nở nụ cười cúi đầu nói: “Cảm ơn lão sư”
Diệp Hoài Ninh ngủ một giấc tỉnh đậy, vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào của Quý Nhiêu.
Cậu gửi tin nhắn tới hỏi trợ lí Tiểu Trương bên cạnh Quý Nhiêu: “Tối hôm qua Quý Nhiêu quay chương trình đến mấy giờ vậy?”
“Hơn ba giờ khuya mới xong, sau đó liền trở về khách sạn ngủ, anh Quý giờ
còn ngủ chưa dậy nữa, chờ ảnh thức dậy, em sẽ kêu anh ấy trả lời điện
thoại của anh ngay.”
Diệp Hoài Ninh bĩu môi: “Được rồi”
Ăn sáng xong, Diệp Hoài Ninh đến công ty.
Người khác đều cho rằng cậu mở công ty này để cho vui, nhưng chỉ có Diệp Hoài Ninh tự biết, đây chính là toàn bộ tài sản của cậu, cổ phần công ty của Diệp thị, đã định trước là sẽ không có phần của cậu, cậu cũng không lạ
gì nữa.
Công ty giải trí Thịnh Tinh đã mở được hơn bốn năm, bởi
vì có chỗ dựa là Diệp thị, nên việc làm ăn trong giới cũng phát triển
rất nhanh, chỉ có điều từ khi Diệp Hoài An lên chức tổng giám đốc Diệp
thị. Ba cậu chuẩn bị lui về phía sau, Diệp Hoài Ninh đã quyết định đem
công ty của mình tách ra khỏi Diệp thị. Cái này cũng không khó, quan hệ
của cậu và Diệp Hoài An tệ như vậy, người ngoài thì không biết nhưng ba
của họ lại biết rõ ràng nhất, nếu cứ nhất quyết bắt họ hợp tác thì nhà
cửa sẽ chẳng có ngày nào yên ổn cả.
Diệp Hoài Ninh bước vào văn
phòng, vừa cởi áo khoác ra liền có người vào báo cáo công việc, nói là
tuần trước bọn họ gửi phim lên cục truyền hình để xét duyệt đã bị gửi
trả về, đòi thay đổi rất nhiều chỗ trong kịch bản, nếu dựa theo ý kiến
xét duyệt của họ chỉ sợ bộ phim sẽ bị cắt nát chẳng ra gì nữa.
Đây lại là dự án phim mà công ty đặt rất nhiều kì vọng, cấp dưới không dám kéo dài, lập tức báo cho Diệp Hoài Ninh biết.
“Bình thường thẩm duyệt phim không phải là sẽ mất cả tháng sao? Lần này sao
lại nhanh như vậy, mới một tuần mà đã trả phim lại rồi?”
Diệp Hoài Ninh cầm giấy tờ báo cáo trong tay, trên đó chi chít chữ đều là của bên thẩm duyệt yêu cầu sửa đổi nội dung.
Quản lí báo cáo chuyện này cau mày nói: “Tôi đã tìm người hỏi thăm, đối
phương ngầm tiết lộ cho tôi biết người kiểm duyệt là chủ nhiệm mới nhậm
chức, gần đây bên bọn họ cũng đưa lên vài bộ phim nhưng cũng đều bị trả
về rất nhanh”
À, thì ra là chủ nhiệm Đặng.
Diệp Hoài Ninh suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Muốn biếu quà sao?”
“Hẹn không được, đối phương không nể mặt chúng ta chút nào hết”
Diệp Hoài Ninh cười một tiếng chế giễu: “Tôi biết rồi, việc này không vội,
chờ thêm đến hết năm đã rồi nói tiếp, trước tiên đem kịch bản sửa lại
một lần, chỗ nào có thể đổi thì hãy đổi còn lại thì cứ vậy đi.”
Chờ người kia đi, Diệp Hoài Ninh gọi cho Lưu Minh, đi thẳng vào vấn đề hỏi kết quả thử vai của Quý Nhiêu ra sao.
Phía bên kia rất khách khí nói: “Diệp tổng, không phải là tôi không nể mặt
cậu, Quý Nhiêu nhà các cậu kỹ thuật diễn xuất không tệ nhưng mà nhà đầu
tư lại nhất quyết không cho lưu lượng diễn, muốn tìm diễn viên phái thực lực, tình hình phức tạp kiểu này, tôi cũng hết cách”
Không đợi
Diệp Hoài Ninh tiếp lời, ông ta nói tiếp: “Tôi lúc trước đã từng đề cập
với cậu người bạn học cũ kia đó có thể giúp một tay làm người giới thiệu cho Quý Nhiêu đi học bổ túc một lớp diễn xuất ở Học viện Điện ảnh thêm
một hai năm gì đó, bạn học cũ của tôi có thể nể tình đích thân chỉ dạy
cho cậu ấy, dù sao thì cũng học lúc rảnh rỗi mà, cũng sẽ không làm chậm
trễ việc gì, cậu để cậu ấy đi học lấy một cái bằng lại không có gì là
không tốt cả, sau này đóng phim cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Diệp
Hoài Ninh đè xuống tiếng cười khẩy đáp: “Cảm ơn anh Lưu và chủ nhiệm
Đặng đã để mắt tới Quý Nhiêu nhà tôi, nhưng mà mặt mũi chủ nhiệm Đặng
quá lớn, một cái ân tình cao cả như vậy, chỉ sợ sau này Quý Nhiêu lại
không trả nổi rồi, không cần phải phiền toái đến chủ nhiệm Đặng nhọc
lòng nữa.”
Diệp Hoài Ninh nói vừa hết lời liền trực tiếp cúp máy.
Quý Nhiêu ngủ liên tục thẳng đến giữa trưa mới tỉnh dậy, tổ tiết mục bên
kia nói buổi chiều còn phải quay thêm một đoạn, hôm nay có thể hắn sẽ
không về được.
Tiểu Trương giúp hắn gọi đồ ăn giao tới, thuận
tiện đem chuyện buổi sáng Diệp Hoài Ninh gửi tin nhắn đến nói với hắn,
Quý Nhiêu không yên lòng nghe xong, cầm lấy điện thoại di động.
Tin nhắn tối hôm qua Diệp Hoài Ninh gửi tới vẫn dừng ở câu: “Anh là đồ
khốn” kia, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy không muốn trở về nữa.
Lúc ăn cơm gần xong, Diệp Hoài Ninh gọi điện thoại tới.
“Quý Nhiêu, anh từ tối hôm qua tới giờ không nghe điện thoại em gọi tới,
cũng không xem tin nhắn em gửi, anh có ý gì đây hả? Gặp lại bạn cũ là
không thèm nghĩ đến em nữa đúng không?”
Thanh âm của Diệp Hoài Ninh vang lên giống như là đang cùng Quý Nhiêu nói giỡn.
Nhưng Quý Nhiêu vừa nghe cũng biết, cậu đây là đang tức giận.
“Mở video lên” Quý Nhiêu nói.
Hắn vừa yêu cầu mở video lên đợi thêm nửa phút mới nhìn thấy được người bên kia.
Vẻ mặt không vui của Diệp Hoài Ninh xuất hiện trên màn hình, Quý Nhiêu nhìn cậu cười: “Giận hả?”
Diệp Hoài Ninh tức giận: “Anh cố tình không để ý tới em, sao em có thể không giận?”
“Có thể giận, sao anh dám không cho em giận chứ”
Quý Nhiêu vẫn cứ cười: “Nhưng mà giận đủ rồi thì thôi, giận nhiều quá mặt sẽ biến dạng xấu đi đó”
“Anh còn mặt mũi nói em nữa”
Diệp Hoài Ninh đưa mặt lại gần, chiếm hết khung hình điện thoại: “Em xấu hả?”
Quý Nhiêu đưa tay cách màn hình di động sờ sờ mặt cậu: “Đẹp lắm”
“Được rồi, hôm qua thật sự là bận quá nên quên mất, đừng giận anh nữa được không?”
Được Quý Nhiêu dỗ mấy câu thế này, Diệp Hoài Ninh rốt cuộc cũng nở nụ cười.
“Quên đi, lần này bỏ qua cho anh đó”