[Abo] Đốt Tâm - Chương 13 - Quý Nhiêu, anh thật đúng là không có trái tim
Buổi trưa hôm sau, cùng Diệp Hoài Ninh ở nhà ăn cơm xong, Quý Nhiêu trở lại đoàn phim.
Lúc đang hóa trang, hắn gửi cho Lâm Sâm cái tin nhắn, hỏi Lâm Sâm đã hạ sốt chưa.
Bên kia trả lời lại rất nhanh: “Hôm nay cả ngày ở kí xúc xá, bạn cùng phòng mới vừa mang cơm đến giúp em, đang ăn đây, còn anh, ăn cơm chưa?”
“Rồi, buổi chiều còn phải đóng phim.”
Lâm Sâm lại gửi tới một tin: “Thứ bảy em có thể gặp anh rồi phải không?”
Tuần này phải ghi hình buổi công bố xếp hạng của đêm công diễn đấu loại thứ
ba, cùng kết hợp với lão sư chọn ca khúc, sau đó sẽ có màn biểu diễn
phối hợp trên sân khấu, vì vậy, Quý Nhiêu phải bỏ nhiều thời gian hơn,
ngay cả sinh nhật hôm nay cũng chỉ xin nghỉ nửa ngày, mấy ngày nay đều
phải tranh thủ quay cảnh đêm.
Hắn nhắn lại: “Ừ, muốn chung đội với anh sao?”
Lâm Sâm: “Hôm qua anh đồng ý rồi nha, anh lặng lẽ tiết lộ cho em một chút đi, bài hát đội anh chọn là bài nào thế?”
Quý Nhiêu nhếch nhẹ khóe môi.
Cùng Lâm Sâm đánh trống lãng qua lại mấy câu, trang điểm cũng đã xong, Quý Nhiêu cuối cùng trả lời một câu: “Anh phải quay phim rồi, sẽ nhắn cho em sau.”,sau đó xóa tin nhắn.
Cảnh này quay tới tận đêm.
Chạng vạng, đạo diễn và đoàn phim bọn họ đặc biệt chuẩn bị riêng một cái bánh kem để chúc mừng sinh nhật cho Quý Nhiêu.
Mãi cho đến 11 giờ khuya, công việc cuối cùng cũng kết thúc.
Trong lúc chờ trợ lí thu dọn đồ đạc, Quý Nhiêu đứng ở dưới hành lang phim
trường, hiếm khi có được thời gian thả lỏng, ngẩng đầu nhìn thấy bầu
trời sao với ánh trăng sáng ngời, thuận tay chụp lại.
Hắn đem ảnh chụp đăng lên Weibo: “Hai mươi bốn tuổi, cảm ơn tất cả.”
Góc bình luận và lượt chia sẽ được fan hâm mộ đã chờ hắn cả ngày làm cho bùng nổ.
Diệp Hoài Ninh vừa mới tắm xong, nằm úp sấp trên giường nhàm chán lướt điện
thoại, vừa vào Weibo liền thấy bài viết này của Quý Nhiêu.
Cậu
thuận tay bấm vào, đa số đều là lời chúc, đều là các nghệ sĩ lớn bình
luận chúc sinh nhật Quý Nhiêu, cũng có cả thực tập sinh, bất kể là ai,
Quý Nhiêu cũng từng cái một trả lời, một câu cảm ơn thêm hai cái biểu
tượng cảm xúc.
Chương trình tuyển chọn kia được phát sóng, bây
giờ đang là thời điểm hot nhất, mấy thực tập sinh nổi tiếng đều có một
lượng lớn fan hâm mộ, bọn họ like mấy câu chúc sinh nhật này đẩy lên
hàng đầu, Lâm Sâm đăng bình luận: “Quý lão sư sinh nhật vui vẻ, mãi mãi mười tám [mặt trời] “ tức thì bị những người hâm mộ điên cuồng đẩy lên top đầu tiên.
Khi chương trình phát sóng, fan CP của Quý Nhiêu và Lâm Sâm cũng ngày càng
nhiều, mặc dù sau khi Lâm Sâm nổi lên rồi Quý Nhiêu không dành cho cậu
ta nhiều sự quan tâm đặc biệt nữa, nhưng vẫn luôn có người đem những
tương tác của bọn họ phóng đại lên chi tiết hơn, rõ ràng là một cố vấn
một thí sinh, nhưng so với CP của các thực tập sinh khác trong chương
trình thì lại càng hot hơn.
Trong lòng Diệp Hoài Ninh không thoải mái.
Trước kia cũng có người gặm CP của cậu và Quý Nhiêu, nhưng dù sao cậu cũng
không phải là người của công chúng, vừa là ông chủ của Quý Nhiêu, thân
phận cũng nhạy cảm, những người sẵn lòng đưa họ lại với nhau chỉ là một
số ít.
Hắn là Alpha của cậu, lại bị nhiều người ghép đôi với Omega khác, cậu cũng không có cách nào không để tâm tới.
Nhưng cậu ngay cả tài khoản Weibo chính thức cũng không có, nên chỉ có thể
trơ mắt nhìn Quý Nhiêu và người khác trong tiếng ồn ào của fan hâm mộ,
ngươi tới ta lui mà tương tác.
Quý Nhiêu: Cảm ơn, cậu cũng vậy, mãi mãi mười tám [mặt trời].
Hắn trả lời bình luận của Lâm Sâm, cũng không giống với của người khác.
Quý Nhiêu đang cùng người khác hoài niệm về tuổi mười tám.
Mười tám tuổi Quý Nhiêu không thuộc về cậu, thậm chí cậu cũng không biết mười tám tuổi Quý Nhiêu như thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Hoài Ninh càng cảm thấy khó chịu.
Vì vậy mở Wechat lên, gửi cho Quý Nhiêu một tin nhắn: “Tại sao anh lại muốn mãi mãi mười tám? Hiện tại không tốt sao?”
Quý Nhiêu đã trở về khách sạn, cũng vừa tắm rửa xong, tiện thể nhắn trả lời: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Anh chột dạ, nếu anh không chột dạ, anh sẽ không trả lời tin nhắn của em nhanh như vậy.”
Diệp Hoài Ninh gọi video tới, Quý Nhiêu nhấn nghe, rất nhanh trên màn hình
đã xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ hờn giận không vui của Diệp Hoài
Ninh.
“Quý Nhiêu, anh thật to gan nha, dám cùng thanh mai trúc mã của mình quang minh chính đại tán tỉnh nhau trên Weibo như vậy.”
Quý Nhiêu nhìn cậu cười: “Cái gì mà thanh mai trúc mã, Diệp tổng em thật chua ngoa.”
Diệp Hoài Ninh sắc mặt lạnh xuống: “Em nói sai sao? Cậu ta không phải thanh
mai trúc mã của anh à? Hay là hai người không phải tán tỉnh?”
“Cậu ấy thuận miệng đăng một câu mãi mãi mười tám, anh cũng nhắn trả lại
thôi, em nghĩ đi đâu vậy? Nếu không em cũng đăng một cái đi, anh cũng
trả lời cho em mà?”
Diệp Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trầm mặc hồi lâu, nói: “Quý Nhiêu, anh đúng là không có trái tim.”
Quý Nhiêu vẫn là nụ cười vô sỉ kia: “Vậy Diệp tổng muốn anh móc hết trái tim ra cho em xem không?”
“Không cần.”
Diệp Hoài Ninh cắt đứt cuộc gọi.
Quý Nhiêu lại gọi video tới, qua nửa tiếng chuông, cậu mới nhấn nghe.
“Tức giận thật sao?”
Diệp Hoài Ninh trong lòng đầy lửa giận, không bùng lên được cũng không lui xuống được: “Em tức giận anh sẽ để ý sao?”
Cậu quả thực đã sớm có cảm giác, quan hệ giữa cậu và Quý Nhiêu, từ lúc vừa
bắt đầu quyền chủ động không hề đứng ở phía cậu, Quý Nhiêu trong miệng
luôn nói “Không dám.” nhưng có thật là không dám hay không chỉ có hắn
mới biết.
Người yêu trước nhất định là người người thua.
Quý Nhiêu bình tĩnh hỏi cậu: “Vậy em muốn anh làm thế nào, em mới không giận anh nữa.”
Lại là thế này, mỗi lần cậu tức giận không vui, Quý Nhiêu chỉ biết hỏi cậu muốn gì.
Nhưng Quý Nhiêu đã biết rõ ràng ngay từ đầu rằng điều cậu mong muốn là gì,
chỉ là Quý Nhiêu không làm được, nên cứ giả vờ không hiểu.
Chuyện này, mãi cũng không có cách để giải quyết.
Thấy Diệp Hoài Ninh không nói lời nào, âm thanh của Quý Nhiêu chậm lại: “Mấy giờ rồi, em còn chưa ngủ sao?”
“…Ngủ không được.”
“Em mở đèn sáng như thế, đương nhiên là không ngủ được, tắt điện thoại nhắm mắt ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ ngon.”
Lần thứ hai tắt video call, Diệp Hoài Ninh vùi đầu tiến vào chăn dưới ngọn đèn sáng trưng trong phòng.
Quý Nhiêu biết cậu sợ tối, nhưng chưa bao giờ hỏi cậu vì sao lại sợ.
Người nọ thực sự không thèm để tâm đến cậu.
Lâm Sâm cũng gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đến, Quý Nhiêu lơ đãng trả lời
xong, bấm vào cuộc trò chuyện với Diệp Hoài Ninh, do dự một hồi lại tắt
máy.
Bỏ đi.
Đối với Diệp Hoài Ninh, hôm nào hắn lại dỗ dành cậu là được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Nhiêu lần nữa mở máy lên, mỗi sáng giờ này sẽ có
tin nhắn quấy rầy của Diệp Hoài Ninh gửi tới cho hắn, nhưng hôm nay
không có động tĩnh gì, có lẽ tối hôm qua thực sự tức giận.
Hai ngày sau vẫn như vậy, Diệp Hoài Ninh không để ý tới hắn nữa.
Thứ bảy Quý Nhiêu lại đi ghi hình chương trình, lúc tám giờ tối thứ sáu
quay xong hắn rời khỏi trường quay, trở về biệt thự một chuyến.
Diệp Hoài Ninh không có ở nhà.
Quý Nhiêu gọi điện thoại cho cậu, bên kia vang lên vài tiếng đổ chuông rồi
mới nhận, giọng Diệp Hoài Ninh nghèn nghẹn, giống như đang say rượu:
“Này, ai vậy?”
Âm thanh xung quanh tràn ngập tiếng nhạc ầm ĩ và
tiếng cười đùa, Quý Nhiêu đè thấp giọng nhắc nhở cậu: “Diệp tổng, vui vẻ xong thì quay lại sớm chút.”
“Không muốn nói chuyện với anh.” Diệp Hoài Ninh trực tiếp cúp điện thoại.
“Diệp thiếu nói chuyện điện thoại với tiểu tình nhân nào vậy, thân thiết thế?”
Người tới nói chuyện đang một tay dựa vào ghế sô pha sau lưng Diệp Hoài Ninh, bọn họ cách quá gần, Diệp Hoài Ninh ngửi thấy mùi nước hoa trộn lẫn với tin tức tố Alpha nồng nặc trên người đối phương, cảm thấy vô cùng khó
chịu, quay mặt đi chỗ khác.
Nam nam nữ nữ phóng đãng, sống say
sưa mơ màng, đủ loại tin tức tố lộn xộn làm kích thích hormone, là
chuyện bình thường trong hộp đêm này.
Diệp Hoài Ninh cảm thấy
không thoải mái, ực một hơi rượu, cậu nghe được có người ồn ào: “Tên
tiểu tử Từ Nhân Tỉnh kia gần đây không ra ngoài chơi, thật nhàm chán.”
“Cậu ta đi tham gia cái chọn người gì đó, đầu óc hỏng rồi.”
Cũng có người trêu chọc Diệp Hoài Ninh: “Không phải là Diệp thiếu đem Từ Nhân Tỉnh lừa vào công ty mình đó chứ?”
Đầu óc choáng váng của Diệp Hoài Ninh phải mất một lúc mới nhận ra bọn họ đang nói chuyện gì, lười phản ứng lại.
Thật ra cậu biết Từ Nhân Tỉnh cũng là một phú nhị đại, tiến vào giới này
cũng để chơi phiếu mua vui, nhưng không nghĩ tới thằng nhóc kia lại ở
cùng vòng với những người này.
Có người nhân cơ hội buôn chuyện:
“Nghe nói ba của Từ Nhân Tỉnh nhận nuôi lại đứa con ngoài giá thú, đặc
biệt quý trọng, tên nhóc Từ Nhân Tỉnh kia cũng là bực bội trong lòng mới chạy vào lăn lộn trong giới giải trí.
“Chuyện khi nào vậy, chưa nghe nói qua nha?”
“Đã mấy năm rồi, nhưng chưa thấy ba của Từ Nhân Tỉnh đưa ai ra ngoài bao giờ.”
Loại chuyện này trong vòng tròn của những người có gia thế như bọn họ thật
sự không có gì lạ, mọi người bảy miệng tám lưỡi nghị luận. Diệp Hoài
Ninh nghe xong vài câu cảm thấy không có ý nghĩa, Quý Nhiêu lại gửi tin
nhắn cho cậu: “Về nhà đi.”
Diệp Hoài Ninh bĩu môi, lảo đảo đứng lên, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
“Lúc này mới có mấy giờ, Diệp thiếu không chơi nữa sao?” có người sau lưng gọi.
Diệp Hoài Ninh không quay đầu lại, giơ tay chỉ chỉ ra cửa.
Về đến nhà đã qua 12 giờ, Diệp Hoài Ninh cả người đầy mùi rượu, được tài
xế đỡ vào nhà, nhìn thấy Quý Nhiêu liền cười hì hì nhào tới trong lòng
hắn.
Quý Nhiêu hỏi cậu: “Em đi đâu? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Diệp Hoài Ninh ghé vào trong ngực hắn, trên người lộn xộn đầy mùi tin tức
của những người khác khiến Quý Nhiêu không khỏi cau mày.
“Anh đoán xem.”
Hơi thở ấm áp được bao bọc bởi hương thơm của hoa hồng đến gần Quý Nhiêu,
tin tức tố Omega sau khi say rượu ngày càng nồng nặc mê người hơn.
“Uống rượu với ai vậy?” Quý Nhiêu cúi đầu hỏi, khẽ chạm nhẹ một cái vào môi cậu.
Diệp Hoài Ninh nheo mắt lại suy nghĩ chốc lát, nói: “Cùng một đám người nhàm chán.”
Quý Nhiêu ôm lấy một bên vai bế cậu lên lầu, trở về phòng.
Tắm rửa xong lại uống một ly nước mật ong nóng, Diệp Hoài Ninh tỉnh rượu
không ít, gối lên đùi Quý Nhiêu xoa nhẹ mí mắt: “Sao anh lại về đây?”
Quý Nhiêu để ly lại, thuận miệng giải thích: “Ngày mai phải đi quay chương trình nên đêm nay sẽ ở lại.”
“Ồ”
Diệp Hoài Ninh uể oải phản ứng với hắn, Quý Nhiêu đưa tay xoa mặt của cậu: “Uống sao nhiêu rượu vậy?”
“Không nhớ rõ, vài ba ly rượu ngoại gì đó.” Diệp Hoài Ninh nhỏ giọng lầu bầu.
“Không phải nói là không có bạn sao?”
“Một đám bạn bè xả giao mà thôi.”
Cậu có xuất thân như vậy, muốn tìm người cùng nhau phóng túng ăn chơi rất
dễ, nhưng những vị công tử kia đi tụ họp, cậu rất ít khi đi.
Nhất là lúc có Quý Nhiêu, dường như toàn bộ tâm tư của cậu đều chỉ đặt trên một mình Quý Nhiêu mà thôi.
“Không có việc gì lại uống nhiều rượu vậy làm gì?”
Giọng nói của Quý Nhiêu ẩn chứa sự bất đắc dĩ, Diệp Hoài Ninh cười như không
cười nhìn hắn: “Em uống rượu với ai, uống bao nhiêu, anh quản sao?”
Quý Nhiêu hỏi lại cậu: “Omega của anh ra ngoài uống rượu say khướt với
người khác trở về, trên người đính đầy mùi vị của những người kia, anh
không thể quản? Anh không phải Alpha của em sao?”
Diệp Hoài Ninh hơi sửng sờ, không lên tiếng.
Quý Nhiêu im lặng không nói lột viên kẹo, nhét vào trong miệng cậu.
Đầu lưỡi Diệp Hoài Ninh giật giật, đó là một loại kẹo socola thủ công được
làm ở nước ngoài mà cậu rất thích, ở trong nước không bán, cũng không
gửi được qua đường bưu điện: “Anh mua ở đâu vậy?”
“Có một người bạn ra nước ngoài đóng phim, hôm qua vừa về nước nên anh nhờ hắn mua.”
Diệp Hoài Ninh cuối cùng cũng nở nụ cười: “Bây giờ biết lấy lòng em nữa?”
Quý Nhiêu sờ cằm cậu: “Không bỏ chút tâm tư lấy lòng em, em liền ba ngày không để ý anh, bày ra vẻ mặt không vui với anh.”
Diệp Hoài Ninh ngồi dậy, ngồi lên đùi Quý Nhiêu, ôm lấy cổ hắn.
“Quý Nhiêu, em bày vẻ mặt không vui với anh, không để ý tới anh, anh thấy hoảng hả?”
Quý Nhiêu nở nụ cười, nói: “Anh có khả năng không hoảng sao? Lỡ đâu Omega của anh không cần anh nữa thì anh phải làm sao đây?”
Diệp Hoài Ninh tặc lưỡi.
Quý Nhiêu ghé sát vào người cậu, môi lưỡi dây dưa, Diệp Hoài Ninh cất tiếng hỏi giữa những nụ hôn: “Anh có thích mùi tin tức tố của em không?”
“Ừm.” thanh âm của Quý Nhiêu hơi khàn khàn.
“So với thanh mai trúc mã kia của anh thì sao?”
Quý Nhiêu cắn lấy tuyến thể sau gáy cậu, mập mờ nói: “Có cái gì tốt đâu mà so chứ, em là em, cậu ấy là cậu ấy.”
Diệp Hoài Ninh không hỏi lại nữa.
Cậu biết điều hấp dẫn Quý Nhiêu nhất, chính là tin tức tố của mình, đây là
bản năng của Alpha, ngay cả Quý Nhiêu cũng không thể từ chối được.
Sau khi Diệp Hoài Ninh mệt mỏi ngủ mất, Quý Nhiêu liền vọt vào phòng tắm rửa.
Mở điện thoại lên, có tin nhắn Lâm Sâm gửi đến mấy tiếng trước: “Hôm nay có mấy fan hâm mộ tặng quà, nhận được một hộp kẹo mềm nhân socola
thủ công từ một người tên JR* gửi đến, Quý Nhiêu, người này có phải anh
không?”
(*JR viết tắt tên Pinyin của Quý Nhiêu: JR=Jì Ráo= Quý Nhiêu)
Trong hộp socola có một tấm thiệp, mặt sau vẽ một khuôn mặt tươi cười, chỉ ký một chữ JR đơn giản, người khác có thể không biết, nhưng Lâm Sâm vừa
nhìn liền biết nét bút này là của ai.
Quý Nhiêu cầm điện thoại nhắn trả lời: “Socola ăn ngon không?”
“Hồi ở nước ngoài em cũng mua ăn thử, ăn ngon lắm, nhưng mà đắt quá, Quý Nhiêu, anh có lòng rồi.”
“Em thích là tốt rồi, ngày mai gặp.”
Trả lời WeChat xong, lại xóa sạch tin nhắn, khóe miệng Quý Nhiêu cười nhạt
đi, mệt mỏi dựa vào tường gạch men sứ lạnh lẽo phía sau, khẽ nhắm mắt
lại.