[Abo] Đốt Tâm - Chương 20 - Người trong mắt chỉ có người khác, không phải Alpha của cậu
- Trang Chủ
- [Abo] Đốt Tâm
- Chương 20 - Người trong mắt chỉ có người khác, không phải Alpha của cậu
Chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp là lúc 8 giờ tối, trước đó
khoảng 15 phút, các vị cố vấn, khách mời và khán giả đã vào vị trí của
mình, tất cả các thực tập sinh cũng đã sẵn sàng.
Diệp Hoài Ninh
ngồi ở ghế khách mời, xung quanh đều là các ông chủ và người đại diện
của các công ty giải trí lớn, sau khi chào hỏi người quen xong, Diệp
Hoài Ninh không nói gì nữa, lặng lẽ nhìn một vòng toàn bộ hội trường
phát sóng trực tiếp.
Ba năm trước cũng tại chỗ này, Quý Nhiêu dưới sự chú ý của vạn người đã từng bước đi lên đỉnh vinh quang của mình.
Đó là Quý Nhiêu và sự khởi đầu của hắn.
Ánh mắt Diệp Hoài Ninh rơi xuống hàng ghế của các vị huấn luyện viên, Quý
Nhiêu đang nói chuyện với các huấn luyện viên khác, dường như có cảm
giác, liền quay đầu nhìn về phía cậu.
Diệp Hoài Ninh cười một
cái, cách nửa hội trường nên cậu không thấy rõ biểu tình trên mặt Quý
Nhiêu, liền cầm điện thoại di động gửi cho hắn một cái tin nhắn.
“Anh thấy em hả?”
Quý Nhiêu thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhắn lại: “Thấy được.”
“Nhìn anh rất đẹp trai.”
Ngay cả khi có rất nhiều thực tập sinh khí thế bừng bừng trong hội trường
này, Diệp Hoài Ninh vẫn cảm thấy Alpha của cậu là người đẹp trai và nổi
bật nhất.
Quý Nhiêu nhếch khóe môi, phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt một chút.
Phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu, đầu tiên là buổi biểu diễn bài hát
chủ đề của tất cả các thực tập sinh, vị trí Center vẫn là Từ Nhân Tỉnh.
Tiểu tử này vai rộng, người cao chân dài, khi nhảy múa từ biểu cảm khuôn mặt đến ngôn ngữ cơ thể đều lộ ra hai chữ kiêu ngạo, rõ ràng chỉ mới trưởng thành, nhưng lại có thể bộc lộ hết khí chất Alpha của mình, khó trách
cậu ta được xưng là vua của sự nổi tiếng.
Người người đều biết,
gia thế Từ Nhân Tỉnh không thua gì phú nhị đại Diệp Hoài Ninh, hắn tiến
vào giới giải trí này chỉ đơn giản là để mua vui, cho nên rất có tư cách để kiêu ngạo.
Tiếng la hét chói tai vang lên từ dưới sân khấu.
Đường Mẫn nghiêng đầu nói nhỏ với Diệp Hoài Ninh: “Lúc trước chị định tự mình dẫn dắt Từ Nhân Tỉnh, mấy hôm trước có cùng cậu ta nói chuyện mấy câu,
cậu ấy nói cậu ấy cũng muốn đóng phim.”
Cô vừa nói vừa cười một tiếng: “Tiểu tử này thực sự là muốn bắt chước Quý Nhiêu về mọi mặt mà.”
Diệp Hoài Ninh tùy ý gật đầu: “Nếu không quá bận rộn thì cũng được.”
Dù sao bên Quý Nhiêu đã đi vào quỹ đạo, Đường Mẫn cũng không cần phải chú
tâm quá nhiều, cô cũng có thể dẫn dắt thêm thêm một người nữa.
Sau buổi biểu diễn ca khúc chủ đề, người dẫn chương trình trực tiếp bắt đầu giới thiệu từng vị cố vấn và khách mời trên sân khấu, đến lượt đại diện các công ty, ống kính quét về phía khu vực có Diệp Hoài Ninh, dừng lại
thêm mấy giây trên người cậu, Diệp Hoài Ninh xuất hiện trên màn hình
lớn, chính cậu cũng nhìn thấy liền mỉm cười với ống kính.
Giá trị nhan sắc quá cao, toàn trường quay đều là tiếng cảm thán đầy khoa
trương, người xem trực tiếp trong nháy mắt còn bùng nổ hơn trước.
Chờ ống kính dời đi, Đường Mẫn bó tay trêu chọc cậu: “Em quả nhiên đến đây để chiếm spotlight của các thực tập sinh mà.”
Diệp Hoài Ninh bĩu môi cười, không để bụng.
Một nhóm thực tập sinh đang đợi ở dưới đài để chuẩn bị lên sân khấu cũng
thấy hết một màn như vậy, có người buột miệng cảm thán một câu: “May mà
Diệp tổng của Thịnh Tinh không có tới đây dự thi, nếu không thứ hạng của chúng ta sẽ lại bị tuột xuống rồi.”
Mấy người thực tập sinh của Thịnh Tinh cũng phụ họa theo: “Bởi vậy, ông chủ của chúng tôi chính là bộ mặt của công ty đó.”
Từ Nhân Tỉnh cười một tiếng.
Lâm Sâm cúi đầu, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Hoài Ninh nhận được Wechat của Quý Nhiêu: “Đừng cười với ống kính.”
Diệp Hoài Ninh buồn cười trả lời: “Thầy Quý, anh quản cũng rộng thật nha.”
Trận chung kết phát sóng trực tiếp kéo dài hơn ba giờ, VCR* đang phát ở giữa chừng, Diệp Hoài Ninh đứng dậy đi ra ngoài mua một ly cà phê, Quý Nhiêu nhắn tin cho cậu bảo cậu đi tới phòng nghỉ.
(*VCR kiểu như
một đoạn video phát lại của chương trình trực tiếp, ở đây thì chắc là
video ghi lại quá trình mà chương trình chọn người này phát sóng. Muốn
hiểu rõ định nghĩa các bạn hãy nhờ bác Google nhé.)
Diệp Hoài Ninh liền đi tới, Quý Nhiêu bảo trợ lý mua mấy món điểm tâm ngọt cho
Diệp Hoài Ninh làm đồ ăn khuya, nhắc nhở cậu: “Nếu em thấy mệt thì ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đi, chờ tới phần công bố xếp hạng cuối cũng rồi
em hãy qua.”
Diệp Hoài Ninh cảm thấy kì lạ: “Alpha của em đã thay đổi thành một người khác rồi sao?”
Từ hôm nay lúc cậu tới nơi này đã cảm thấy Quý Nhiêu quái lạ, đại khái là, đối với cậu quá săn sóc.
Quý Nhiêu cười sờ mặt cậu một chút: “Không phải em muốn anh đối xử tốt với em sao?”
Diệp Hoài Ninh chậc chậc một tiếng.
Nói được mấy câu, Quý Nhiêu bị mấy người biên đạo gọi đi, Diệp Hoài Ninh
không tới hội trường phát sóng tham gia náo nhiệt nữa, ngồi xuống ăn đồ
ngọt.
Quý Nhiêu trên đường đi gặp Lâm Sâm, cậu ta và bạn cùng
nhóm vừa kết thúc một vòng biểu diễn, đang trở về hậu trường thay quần
áo.
Một đám thực tập sinh chào hỏi Quý Nhiêu, Quý Nhiêu tránh né ánh mắt của Lâm Sâm, gật gật đầu bước nhanh đi.
Phòng nghỉ có người đi vào, Diệp Hoài Ninh nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, người tới là Từ Nhân tỉnh.
Diệp Hoài Ninh nhìn về phía sau cậu ta, chỉ có một mình hắn tới: “Sao cậu lại tới đây? Không phải đang ở hội trường sao?”
Từ Nhân Tỉnh kéo một cái ghế qua ngồi xuống, nhìn Diệp Hoài Ninh nói:
“Không vội, em vừa biểu diễn xong, bây giờ đang là một nhóm khác, sau đó lại phải phát VCR, chắc là khoảng nửa tiếng nữa mới tới lượt em lên,
anh Diệp, em nói chuyện phiếm với anh một chút.”
Diệp Hoài Ninh nhíu mi: “Cậu có chuyện muốn nói với tôi?”
Ánh mắt Từ Nhân Tỉnh rơi xuống cái trâm cài áo hình hoa hồng trước ngực
cậu, hơi dừng lại một lát, hỏi cậu: “Anh Diệp, cái cài áo này là thầy
Quý đưa cho anh sao? Lúc trước có thấy thầy ấy cài qua một lần.”
Diệp Hoài Ninh nâng cằm lên: “Có chuyện thì nói thẳng.”
Từ Nhân Tỉnh khẽ thở dài: “Anh Diệp, em chỉ sợ anh bị người ta lừa gạt.”
Diệp Hoài Ninh lạnh giọng: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Lúc trước khi anh Diệp tới, tụi em phải diễn tập, thầy Quý với Lâm Sâm cả
hai biến mất hơn nửa tiếng, sau đó hai người bọn họ mới một trước một
sau từ lầu hai trở lại.”
Từ Nhân Tỉnh chú ý đến nét mặt thay đổi
của Diệp Hoài Ninh, chậm rãi nói tiếp: “Đây là lần thứ ba em gặp phải
hai người bọn họ đơn độc ở chung với nhau rồi.”
Cậu ta lấy điện thoại ra, mở hình ảnh, đưa tới trước mặt Diệp Hoài Ninh.
Lúc ngọn đèn ở cầu thang phản phất ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy hai người đang ngồi dựa vào nhau, một trong hai đang hôn trán người còn lại, chính là Quý Nhiêu và Lâm Sâm.
“Đây là lần đầu tiên, hôm đó là đêm công diễn thứ ba, sau khi kết thúc em bị người bên chương trình
gọi lại nói mấy chuyện nên đi về muộn, lúc đó cũng gần 0 giờ, không khéo lại nhìn thấy một cảnh như vậy liền thuận tay chụp lại, em nhớ rõ hôm
đó là ngày sinh nhật của thầy Quý.”
Diệp Hoài Ninh nhìn tấm ảnh
kia, trong nháy mắt đó, trong đầu cậu như bị đình chỉ suy nghĩ, chuyện
xảy ra vào đêm sinh nhật Quý Nhiêu nhanh chóng lóe lên trong đầu, nhưng
cậu lại không bắt được gì, hơn nửa ngày, mới chậm rãi giật giật mí mắt.
Từ Nhân Tỉnh lại đưa ra tấm hình thứ hai, vẫn là đêm khuya ở cầu thang đó, hai người nắm tay nhau ngồi trò chuyện.
Từ Nhân Tỉnh nói tiếp: “Đây là buổi ghi hình chọn đội và kết hợp biểu diễn với huấn luyện viên, lúc nghỉ ngơi thì thầy Quý và Lâm Sâm người đi
trước người đi sau ra ngoài, lần này là em đặc biệt cố tình đi theo bọn
họ.”
“Còn nữa, trong ví của Lâm Sâm có một tấm thẻ, mặt trên là
logo nhãn hiệu kẹo socola mà anh Diệp thích nhất, còn mặt sau vẽ một mặt cười và chữ kí của thầy Quý. Em thấy Lâm Sâm có đem kẹo chia cho mọi
người ăn, chắc là thầy Quý đã mượn danh nghĩa của fan hâm mộ, tặng riêng cho cậu ấy.”
“Anh Diệp, anh có biết những điều này có nghĩa là gì không?”
Diệp Hoài Ninh sững sờ nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động của Từ Nhân Tỉnh.
Sự thật mà cậu đã cố gắng tránh né không nghĩ tới, giờ đây đã phơi bày trần trụi ngay trước mắt cậu.
Quý Nhiêu lừa cậu, thì ra Quý Nhiêu vẫn luôn lừa gạt cậu.
Thật ra cậu cũng đã sớm có cảm giác.
Quý Nhiêu không phải là đột nhiên thay đổi tính tình, mà là hắn đang chột
dạ. Một bên hưởng thụ tất cả điều tốt mà cậu dành cho hắn, một bên hắn
lại cùng người khác dây dưa không rõ ràng, vậy mà hắn lại dám…
“Anh Diệp…” Từ Nhân Tỉnh lo lắng gọi cậu.
Mùi máu tươi trong nháy mắt như dâng đầy lên trong cổ họng, Diệp Hoài Ninh
từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn lấy lại tinh thần, đem những cảm xúc đang
dâng trào kia đè ép xuống, khó khăn hỏi: “Có phải cậu cố ý tới đây để
nói cho tôi biết chuyện này không?”
Từ Nhân Tỉnh khẽ mím môi: “Em chỉ không muốn anh bị người ta lừa gạt, anh Diệp căn bản không biết
thầy Quý rốt cuộc là người như thế nào, anh rất tin tưởng anh ta, cho
rằng anh ấy dựa vào anh nên không dám phản bội anh, nhưng anh lại không
biết, anh ta vốn dĩ cũng không cần…”
“Cậu trở về đi, một lát nữa nhân viên công tác lại phải đi tìm cậu khắp nơi.”
Diệp Hoài Ninh cắt ngang lời nói của Từ Nhân Tỉnh, liều mạng nhẫn nại không
muốn bị thất thố trước mặt người ngoài, trong lúc đầu óc đang trống rỗng nên chẳng nghe ra sự kì lạ trong lời nói của Từ Nhân Tỉnh, chỉ có thể
nhiều lần thúc giục cậu ta: “Cậu đi đi.”
Nhìn ra Diệp Hoài Ninh
chỉ là đang cố gắng chống đỡ, Từ Nhân Tỉnh nuốt những lời muốn nói trở
về, chỉ nói thêm một câu: “Anh Diệp, anh đừng quá đau khổ, không đáng.”
Từ Nhân Tỉnh rời đi, trong phòng nghỉ không còn tiếng động gì, Diệp Hoài Ninh cúi đầu.
Cố sức nắm chặt bàn tay, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài rơi xuống trên mặt đất.
Lúc Diệp Hoài Ninh trở lại phòng phát sóng trực tiếp lần nữa, chương trình đã bắt đầu công bố bảng xếp hạng cuối cùng.
Cậu không trở về hàng ghế khách mời, mà đứng ở lối đi từ đại sảnh phát sóng dẫn đến hậu trường cửa ra vào, đối diện với bóng tối của màn hình lớn,
người dẫn chương trình đang công bố số phiếu cuối cùng cho vị trí thứ
bảy.
Trong hội trường phát sóng trực tiếp đầy những âm thanh ồn
ào, vô số người la hét chói tai, ánh sáng phía trước chiếu vào khiến
Diệp Hoài Ninh gần như không mở mắt ra được, cậu nghe được tên Lâm Sâm,
người kia trên màn hình lớn vừa khóc vừa cười, cùng người bên cạnh ôm
nhau, sau đó ống kính quay đến vị trí của ban cố vấn, tất cả mọi người
đều vỗ tay, bao gồm cả Quý Nhiêu.
Diệp Hoài Ninh cuối cùng cũng
nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Quý Nhiêu, người trong mắt chỉ có hình
bóng người khác, không phải là Alpha của cậu.
Lâm Sâm đi tới đứng ở vị trí debut, nghẹn ngào cúi đầu trước mặt mọi người, ống kính dừng hồi lâu trên người cậu ta.
Diệp Hoài Ninh lần đầu tiên nhìn kỹ diện mạo của cậu, người kia có đôi mắt
sáng ngời như ngậm nước, mái tóc được tạo kiểu cũng không che khuất được nốt ruồi bên khóe mắt trái của cậu ta.
Diệp Hoài Ninh dùng sức
cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho cậu nếm được cả mùi máu tanh trong miệng,
rồi hoảng sợ lui về phía sau hai bước, cậu xoay người bỏ chạy trối chết.
Quý Nhiêu quay đầu mấy lần nhìn về hàng ghế khách mời, cũng không nhìn thấy Diệp Hoài Ninh đâu, tin nhắn gửi cho cậu vẫn không có hồi âm.
Hỏi Đường Mẫn, cô cũng nói không biết Diệp Hoài Ninh đi đâu cả.
Vị trí center vẫn không nằm ngoài dự đoán chính là Từ Nhân Tỉnh.
Thiếu niên hăng hái cảm ơn mọi người, luôn miệng nhắc tới Diệp Hoài Ninh,
cuối cùng cậu ta nói: “Ba năm trước, tôi đã biết rằng một ngày nào đó
tôi cũng có thể được đứng ở đây, và tôi đã làm được.”
Huấn luyện
viên vocal ngồi bên cạnh Quý Nhiêu cười chế giễu cậu ta: “Tên tiểu tử Từ Nhân Tỉnh này quả nhiên là lấy cậu làm mục tiêu, lời này nói ra, thật
sự không sợ fan của cậu gây chiến với fan của cậu ta mà.”
Quý Nhiêu dời ánh mắt: “Tùy cậu ấy đi.”
Cuối buổi phát sóng trực tiếp, tất cả các thực tập sinh trên sân khấu ôm nhau chúc mừng, mấy vị cố vấn cũng lên sân khấu.
Quý Nhiêu đi tới trước mặt Lâm Sâm, vươn tay về phía cậu: “Chúc mừng.”
Lâm Sâm cúi đầu, đưa tay nắm lấy hắn, lòng bàn tay hơi lạnh đan xen với nhau.
Quý Nhiêu buông tay ra trước, thu tay lại đè xuống tâm tư của mình.
Khi đi ngang qua, hắn liền nói với Lâm Sâm một câu “Xin lỗi.”
Từ Nhân Tỉnh đứng cách đó không xa, đang nói chuyện với các thực tập sinh khác, nhìn hết một màn này với sự thích thú.
Chờ Quý Nhiêu và Lâm Sâm tách ra, cậu chủ động đi tới trước mặt Quý Nhiêu,
chìa tay ra, nhếch khóe môi cười: “Thầy Quý, mấy tháng nay cảm ơn đã chỉ giáo.”
Quý Nhiêu bắt tay với cậu một cái.
Từ Nhân Tỉnh
lại nghiêng người về phía trước, nhanh chóng nói một câu bên tai Quý
Nhiêu: “Vị trí Center tôi đứng, anh Diệp tôi cũng muốn, còn anh, anh cứ
chờ xem.”
Khuôn mặt của Quý Nhiêu trong nháy mắt tối sầm lại, Từ Nhân Tỉnh từ từ lui ra, lại cười khiêu khích.