70 QUÂN HÔN: MẸ KẾ NUÔI CON - A Thu A Thu - Chương 3 - Cô Có Thấy Phiền Hay Không Vậy?
- Trang Chủ
- 70 QUÂN HÔN: MẸ KẾ NUÔI CON - A Thu A Thu
- Chương 3 - Cô Có Thấy Phiền Hay Không Vậy?
Quý Yến Lễ nhíu chặt mày lại, mà nữ chính Khương Hân Hân cũng đỏ cả mắt, bày ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
Quý Yến Lễ lập tức đau lòng. Anh ta đen mặt, sải bước đi về phía Tống Thời Vi.
“Thời Vi, có phải cô có bệnh không? Không ngờ cô lại theo dõi tôi?”
Tống Thời Vi: “…”
Tôi? Tôi cái ông nội anh! Tôi theo dõi anh? Anh tưởng anh trâu tới thế sao?
“Quý Yến Lễ, có phải não anh bị úng nước rồi không? Tôi theo dõi anh? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi theo dõi anh?”
Bị cô chỉnh lại như thế, sắc mặt Quý Yến Lễ lại càng khó coi hơn.
“Tống Thời Vi, đừng tưởng cô thay đổi phương thức tiếp cận thì tôi sẽ thích cô. Tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ!”
“Nhiều năm như vậy, tôi còn không hiểu cô? Cho dù cô không theo dõi tôi thì cũng là cô đã biết được tin tức tôi sẽ tới quán cơm này từ trước, biết được tôi định dẫn Hân Hân tới đây ăn cơm, cho nên cô mới cố ý chặn chúng tôi ở đây!”
“Tôi nói này Tống Thời Vi, cô có thấy phiền hay không vậy? Tôi đã nói rất rõ với cô rồi, tôi không thích cô! Cô có thể đừng quấn quít lấy tôi như vậy được không!”
Tống Thời Vi: “#%^&*Y*&^$#&P*#@!!!” (╯‵□′)╯︵┴─┴
Cô thật sự muốn chửi người.
Nam chính trong cuốn tiểu thuyết này đúng là thần kinh! Đầu óc đầy bã đậu! Tự luyến cuồng!
Cô đã lẩn tránh bọn họ tới vậy rồi, bọn họ còn không ngừng đẩy cô đi theo cốt truyện!
Tống Thời Vi tức tới cào đầu giật tóc. Đang nghĩ xem phải làm thế nào mới tránh được tình tiết lần này, đột nhiên cô thấy một người bước vào cửa quán cơm.
Người này thân hình cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, ống tay được xắn lên tới chỗ cùi trỏ, để lộ cánh tay cơ bắp rõ ràng.
Bên dưới là chiếc quần quân đội màu xanh, càng làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp.
Tuyệt nhất chính là khuôn mặt kia, anh tuấn đẹp trai, góc cạnh rõ ràng, cả người lộ ra khí chất anh tuấn.
Anh mới vừa đẩy cửa ra, đang sải bước đi về phía bên này.
Đôi mắt Tống Thời Vi sáng rực lên, có rồi! ٩(ˊωˋ*)و
Cô bước một bước dài tới ôm lấy cánh tay người đàn ông đối diện, chẳng màng tới vẻ khiếp sợ trên mặt người nọ mà nói thẳng với Quý Yến Lễ cùng Khương Hân Hân đang đứng bên cạnh:
“Xin lỗi nha, tôi thật sự không có hứng thú với anh. Anh cũng không soi mặt vào vũng nước tiểu mà nhìn lại bản thân đi, anh có điểm nào đáng để tôi lì lợm la liếm?”
Nói xong, cô lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cô vội vàng chớp chớp mắt với anh, hi vọng anh có thể phối hợp diễn với mình một vở.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy đối phương từ khoảng cách gần như vậy, trái tim nhỏ bé của cô đã không nhịn được đập thình thịch thình thịch lên.
Không nghĩ tới nhìn từ khoảng cách gần, người này trông càng tuấn tú hơn!
Mà Chu Đình Việt cũng đang cúi đầu nhìn cô gái, thấy cô áy náy chớp chớp mắt với mình, anh đang tính hất tay cô ra đột ngột ngừng lại.
Dựa vào tình huống trước mắt, anh vẫn có thể nhận ra được chuyện này là thế nào.
Nếu đã không phải chuyện thương thiên hại lý gì, anh cũng không ngại giúp cô một tay.
Thấy người đàn ông bên cạnh không rút tay về, còn bày ra vẻ phối hợp với cô, Tống Thời Vi cảm động vô cùng, tảng đá lớn treo trong lòng cũng rơi xuống.
Cô đưa mắt nhìn Quý Yến Lễ đang tái mặt bên cạnh, nói tiếp: “Luận tướng mạo, đối tượng của tôi đẹp trai hơn anh, luận công việc…”
A, hình như cô còn chưa biết người trước mắt làm công việc gì.