36 Kế Theo Đuổi Lăng Vân Nguyệt - Tiểu Đan - Chương 16: Món quà sinh thần bí ẩn - Lăng Vân Nguyệt phải rời phủ!
- Trang Chủ
- 36 Kế Theo Đuổi Lăng Vân Nguyệt - Tiểu Đan
- Chương 16: Món quà sinh thần bí ẩn - Lăng Vân Nguyệt phải rời phủ!
Thiên hạ này, người làm lơ với dung mạo chim sa cá lặn của nàng, cũng chỉ có Lăng Vân Nguyệt mà thôi. Một “Đệ nhất mỹ nam” nữ nhân kinh thành ái mộ, đương nhiên sẽ chẳng đặt ai trong lòng cả. Một người khó rung động, lại lạnh lùng như chàng đương nhiên sẽ khiêu khích trí tò mò của Cẩm Ninh.
Nàng chỉ lướt qua một lần mà đã đem lòng nhung nhớ, dù là bây giờ, việc “đấu khẩu” mỗi ngày là khó tránh khỏi, nhưng trong lòng tiểu thư cũng chỉ có một mục đích mà thôi.
“Không tán tỉnh được Lăng Vân Nguyệt, tiểu thư ta đây không còn là Mộ Dung Cẩm Ninh nữa!”
Phải rồi, người mà nàng muốn có được, nàng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Cả tháng nay, vì bận chăm sóc Vân Phong, nàng đã bất giác quên đi chuyện này, nhưng lòng thì chẳng thể gạt bỏ Lăng Vân Nguyệt. Tuy rằng “tên đầu gỗ” này lạnh lùng, mưu mô không kém nàng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì nàng quá thích chàng, bày đủ mọi cách nhưng lại rước họa vào thân.
Tại Lăng phủ.
Nghe nói ở Lăng phủ có rất nhiều đàn, nàng tò mò nên đã lén đi xem.
Đi qua một đám nô tài, bất ngờ nghe được một tin lớn:
“Ba ngày nữa là tới sinh thần của đại công tử rồi, nghe nói là sẽ tổ chức rất lớn, còn mời cả công chúa Chiêu Dạ tới nữa, ai mà không biết công chúa ái mộ công tử, coi bộ bữa tiệc này sẽ đáng mong chờ lắm đây.”
Nàng buồn bực trở về phòng, nằm dài trên giường, không buồn nói chuyện. Nằm được một lát lại bật dậy ngồi trước gương, ngắm nghía qua lại rồi cất tiếng hỏi Ngọc Đàm:
“Ngươi đã từng gặp Chiêu Dạ công chúa chưa?”
“Nô tỳ đã gặp rồi. Công chúa xuất thân cao quý, lại vô cùng xinh đẹp, hình như vị công chúa đó, cũng ái mộ công tử thì phải?”
“Đúng là như vậy chứ còn sao nữa? Ngọc Đàm, ngươi xem.. ta và công chúa, ai đẹp hơn?”
Ngọc Đàm không cần nhìn qua đã đáp:
“Không phải tự nhiên mà người được xưng danh là” đệ nhất mỹ nhân “đâu tiểu thư à! Đương nhiên là người đẹp hơn rồi.”
“Nói ra thì là như vậy, Ngọc Đàm.. ba ngày nữa.. là sinh thần của Lăng Vân Nguyệt rồi, hôm ấy nghe nói có cả công chúa Chiêu Dạ tới dự tiệc nữa. Ngươi nghĩ xem, có phải chàng thích công chúa ấy rồi, nên mới không thèm đoái hoài tới ta không?”
“Không thể nào! Trước đây công tử đã dứt khoát với công chúa rồi, thậm chí công chúa còn đau lòng không chịu ra khỏi phủ, sao lại có chuyện thích được?”
Nàng ngẫm nghĩ một lát, mỉm cười búng tay một cái:
“Có rồi! Ba ngày sau, ta sẽ khiến cho chàng thần hồn điên đảo, không thể rời mắt khỏi ta. Ngươi.. cứ chờ đi!”
Trong đầu nàng đã nãy ra một kế hoạch hết sức hoàn hảo mà nàng nghĩ rằng, chắc chắn sẽ khiến Lăng Vân Nguyệt rung động.
Tới “tảng băng ngàn năm” không màng tới nhan sắc nữ nhân, nàng có thể làm gì bây giờ?
Nàng vội vàng chạy đi tới phòng đàn, lấy một cái thật ưng ý rồi lau sạch đi mang về phòng.
Bắt đầu từ lúc ấy, nàng đóng chặt cửa phòng lại, không cho ai vào, tới cơm cũng không chịu ăn, không biết trong căn phòng ấy có điều bí ẩn gì nữa đây?
Lăng Vân Nguyệt đang đi dạo bất ngờ thấy cha sắc mặt không được vui, chàng liền hỏi chuyện:
“Cha, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Vân Nguyệt, bây giờ thế cục hoảng loạn, bệ hạ hôm nay sau khi bãi triều đã tới nói với ta, rằng người kì vọng rất nhiều vào hai con trai của ta, chiến tranh sau này là điều không thể tránh khỏi, mà Vân Phong nó đã biết võ rồi, chỉ còn con thôi. Xưa nay con chỉ học văn đọc sách, chưa từng học võ, nên cha muốn con quay lại chỗ Linh Tuyền sư phụ, ngài ấy sẽ dạy võ nghệ cho con, khi con đủ cứng rắn trưởng thành, có thể quay về giúp triều ta giữ yên thái bình.”
“Con.. nhất định phải đi sao?”
“Phải, ta là trọng thần, có hai hài tử, mà con biết đấy, tiếng tăm của hai con đã vang xa ngàn dặm rồi, trong thành có ai mà không biết, vì vậy nên bệ hạ mới gửi gắm hi vọng vào hai con, Vân Nguyệt, con đừng làm cha thất vọng.”
“Vậy.. khi nào con phải đi?”
“Nửa tháng nữa. Ba ngày tới là sinh thần của con, hãy nhân tiện mà thông báo với mọi người, để sau này nếu có đi cũng không đường đột quá. Cha tin tưởng con.. nhất định khi trở về, con sẽ trở thành một vị tướng quân dũng mãnh.”
Lão gia rời đi, chàng không đi dạo nữa mà trở về phòng. Chàng nói Tri Doanh đi gọi Cẩm Ninh tới, nhưng đáng tiếc là nàng đã khóa cửa, có gọi cũng không được. Chàng nghĩ, có lẽ là do hôm qua, nàng kì công làm bánh dâng lên, vậy mà chàng lại chê không thương tiếc, đã thế còn cãi tay đôi với nàng nên làm nàng giận, không chịu nói chuyện nữa.