0
Đánh giá của bạn
Xếp hạng
Hạng thứ ???, truyện có 5 lượt xem
Tác giả
Thể loại
Tình trạng
Đang ra
0 Bình Luận
Đánh Dấu

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Sảng văn, Đô thị tình duyên, 1v1, Thị giác nữ chủ, Bình dân sinh hoạt, Niên đại văn, Làm giàu

Văn án:

Năm đó nhà họ Diệp đến Hồng Kông, đứa bé Diệp Thiên Hủy bị bỏ lại trong nước, con gái của bảo mẫu giả mạo cô bé sang Hồng Kông.

Mười tám năm sau, con gái của bảo mẫu Diệp Văn Nhân trở thành danh viện giới thượng lưu, còn Diệp Thiên Hủy thì sống bần cùng khốn đốn, bất đắc dĩ phải lẻ loi một mình đến Hồng Kông.

Tại tiệc cưới hào môn, Cố Chí Sàm nhìn chằm chằm Diệp Thiên Hủy: “Tôi chỉ chung tình với Văn Nhân, tôi sẽ không cưới một người đại lục như cô đâu!”

Diệp Thiên Hủy kinh ngạc: “… Ai muốn gả cho anh chứ?”

Cố Chí Sàm thẹn quá hóa giận: “Đừng có làm bộ làm tịch nữa, cả đời này của cô đừng có mơ được bước chân vào cửa nhà họ Cố chúng tôi! Cô vĩnh viễn không thể nào sánh bằng Văn Nhân được!”

Anh ta vừa dứt lời đã trông thấy một người có vóc dáng khí thế cao ráo đi đến bên cạnh Diệp Thiên Hủy, toàn thân trong tư thế bảo vệ cô.

Cố Chí Sàm và Diệp Văn Nhân khiếp sợ không thôi.

Cố Thì Chương hờ hững nhìn cháu của mìn: “Chí Sàm, bạn gái của chú có vào được cửa nhà họ Cố hay không vẫn chưa đến phiên cháu làm chủ đâu.”

Cố Thì Chương, đây là người tài trí bậc nhất nhà họ Cố, là tượng đài khổng lồ trong ngành tài chính ở Đông Nam Á, là huyền thoại vô song ở Hồng Kông.

Mọi người ai cũng lấy làm tiếc vì một người như Cố Thì Chương lại cưới cô gái đại lục kia, đúng là lãng phí của trời.

Mãi cho đến hôm đó, trên sân đua ngựa, Cố Thì Chương dẫn theo bà xã đi xem ngựa, bọn họ thấy phu nhân Cố kiều diễm yếu mềm được Cố Thì Chương che chở chu toàn.

Mọi người náo động, cái gì mà cô gái đại lục chứ, phu nhân Cố đẹp thật đấy!

Con ngựa rong ruổi trên đường đua thắng được tiền thưởng kếch xù, mọi người cực kỳ vui mừng.

Cố Thì Chương đưa tay vỗ tay, vẻ mặt sung sướng.

Có người mạnh dạn tiến lên hỏi: “Ngựa của ngài Cố đây sao?”

Cố Thì Chương hiếm khi cười, nói: “Của vợ tôi.”

Anh đan tay với Diệp Thiên Hủy, hờ hững nói thêm: “Ba con ngựa dẫn đầu trận đấu này đều của vợ tôi tất.”