Chương 345: Q.72 - Trái tim của Sư Tử

Soul Queens cuối cùng đã giương cờ trắng.

Có vẻ như cô ấy đã nhận ra việc nghĩ rằng mình có thể chiếm ưu thế trước tôi là ngu ngốc đến thế nào…

“Psst, thật là một người phụ nữ lố bịch. Cô đã hành động rất táo bạo khi anh ta tiết lộ danh tính của GM, nhưng giờ khi liên quan đến cô, cô lại cụp đuôi xuống.”

Nữ Hoàng không đáp lại lời khinh miệt của Chú Hề và chỉ chịu đựng. Thật thảm hại, xét đến địa vị mà cô đã nhanh chóng xây dựng được tại Bàn Tròn.

Nhưng…

‘Sẽ thật lãng phí nếu kết thúc như thế này.’

Chấp nhận sự đầu hàng của cô ấy ở đây sẽ là điều ngu ngốc.

Soul Queens có vẻ khá nhạy cảm với hệ thống phân cấp.

Sẽ là khôn ngoan nếu đảm bảo rằng cô ấy nhớ vị trí của mình, giống như tôi đã làm với con Goblin mà tôi gặp trong hang khi lần đầu tiên được triệu hồi đến thế giới này.

Ai đứng trên, ai đứng dưới.

“TÔI…”

Tôi gõ ngón tay vào ghế một lần nữa trong khi nói.

“Tại sao tôi phải làm thế?”

Trước câu hỏi ngắn gọn của tôi, Soul Queens giật mình trước khi trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.

“Nếu anh dừng lại ở đây, chúng tôi sẽ ngừng những hành động thù địch với anh, anh Sư Tử.”

Lời nói của cô ấy ngụ ý rằng cô ấy không chỉ không cấm tôi khỏi cộng đồng mà còn không bắt tôi phải chịu trách nhiệm vì đã tiết lộ danh tính của GM.

Cách tiếp cận gián tiếp, khác thường của cô khiến tôi cười lạnh.

Suy cho cùng, đây không phải là một lời đề nghị ngang hàng sao?

“Cô vẫn chưa hiểu vấn đề.”

Tôi lại gõ vào tay vịn ghế, điểm khác biệt là lần này tôi không giấu vẻ không hài lòng nữa.

“Nếu anh mong muốn điều gì, xin hãy… nói cho chúng tôi biết.”

Soul Queens thận trọng nói và quan sát phản ứng của tôi.

Vì vậy…

“Tôi không muốn gì từ cô cả.”

Rõ ràng là cô ấy không hiểu tôi đang nói gì nên tôi đã giải thích rõ ràng.

“Tôi cũng không sợ cô.”

Ít nhất là không phải bề ngoài.

Nếu việc đối phó với các quản trị viên sẽ làm tôi khó chịu dù chỉ một chút, liệu tôi có thể tấn công cô ấy mà không chút do dự như thế này? Với cô ấy, tôi hẳn trông giống như một kẻ điên, hoàn toàn mất kiểm soát.

Vì thế…

“Tôi hỏi lại lần cuối nhé.”

Tôi lại hỏi Soul Queens.

“Tại sao tôi phải làm thế?”

“Cái đó, cái đó…”

Tất nhiên là cô không thể nghĩ ra được lý do nào cả.

Những người cô từng tiếp xúc cho đến bây giờ đều có ham muốn riêng của họ, dù sao thì cũng chẳng có gì lạ khi cái lưỡi dẻo quẹo thường ngày của cô lại cứng đờ khi đối mặt với một người hoàn toàn khác.

Nhưng…

Cô ta là một người phụ nữ thông minh ở nhiều phương diện.

Đe dọa không có tác dụng, phần thưởng cũng vậy.

Để thuyết phục một người như tôi, cô ấy phải làm gì?

Sau một thời gian dài đấu tranh nội tâm, cô đã đi đến kết luận của mình.

Hãy từ bỏ việc thuyết phục.

Và…

“Tôi đã… sai…”

Cô ấy tìm kiếm lòng thương xót hại

Biện pháp cuối cùng của những kẻ yếu đuối, không còn gì để cống hiến, là cầu xin lòng thương xót của kẻ mạnh.

“Làm ơn… tha thứ cho tôi…”

“Cuối cùng cô cũng có vẻ hiểu được vị trí của mình. Pssit.”

Bỏ qua lời chế giễu của Chú Hề, Soul Queens, giống như tôi đã nói với Hươu Sừng trước đó, hạ thấp tư thế của mình.

Cô ấy nhìn lên tôi và nói một cách khó khăn.

“Tôi sẽ không bao giờ… xúc phạm anh nữa, anh Sư Tử… Vì vậy, làm ơn… hãy tha thứ cho lỗi lầm của tôi hôm nay…”

Thành thật mà nói, tôi khá ấn tượng.

Dù sao đi nữa, tôi cũng không ngờ cô ấy lại hạ mình đến mức này. Cô ấy thực sự bị sốc đến vậy khi biết tôi biết mọi thứ về họ sao?

“…”

“…”

Nhìn xung quanh, tôi thấy những thành viên khác chỉ liếc nhìn Soul Queens và tôi, không nói một lời.

Mọi người đều tò mò liệu tôi có chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy không?

‘Hệ thống phân cấp đã được thiết lập…’

Tôi nhìn xuống Soul Queens và nói,

“Tốt hơn nhiều rồi.”

Đúng, chính là nó.

***

“Biệt danh của Nữ Hoàng là Soul Queens. Tôi sẽ không tiết lộ tên thật của cô ấy.”

Tôi thu tay trở lại, ra hiệu lượt của mình đã kết thúc và nhận được đèn xanh.

“Hô…”

Vào lúc đó, sự căng thẳng dường như lắng xuống và những thành viên đang theo dõi tình hình thở phào nhẹ nhõm.

Soul Queens cũng không ngoại lệ.

“Cảm ơn…”

Những lời cảm ơn của cô ấy, được nói ra như thể cô ấy đang lột da chính mình. Tôi không thèm đáp lại, và một sự im lặng ngượng ngùng kéo dài trong giây lát.

Chính Hươu Sừng là người thận trọng phá vỡ bầu không khí.

“…Cuộc họp thì sao? Nó có tiếp tục không?”

Với lượt chơi của tôi, vòng thứ hai đã kết thúc.

Có những lúc cuộc họp kéo dài tới bốn hoặc năm vòng, nhưng kết thúc ở đây cũng không có gì lạ.

Vậy họ sẽ đưa ra quyết định thế nào?

“T-tôi dừng ở đây thôi…”

Sau khi bị khiển trách vì sự táo bạo không thành của mình, Soul Queens vừa nói vừa nhìn tôi.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy như thể nếu tôi bảo cô ấy ở lại, cô ấy sẽ nói “Được…’ và ở lại, nhưng…

Sẽ không có nhiều thay đổi nếu cô ấy ở lại một mình.

“Vậy thì tôi cũng dừng ở đây thôi…”

Goblin, người vừa mới vượt qua lượt chơi sau khi nhận được hai đèn đỏ ở vòng này, cũng tuyên bố rút lui và tất nhiên, cuộc họp bắt đầu kết thúc.

‘Chậc, xong rồi à?’

Có một chút thất vọng là Bàn Tròn, sau lần đầu tiên tôi xuất hiện sau hai năm sáu tháng, đã kết thúc chỉ sau hai vòng, nhưng tôi không thể làm gì được.

‘Tuy nhiên, sau khi đã đến đây hôm nay, tôi chắc chắn rằng cuộc họp vào tháng tới sẽ thú vị hơn nhiều.’

“…Pssit, được rồi, chúng ta hãy chuẩn bị chăm chỉ hơn một chút cho tháng tới. Tất nhiên, giả sử Sư Tử lại ban phước cho chúng ta bằng sự hiện diện của anh ấy một lần nữa!”

Trong khi nói chuyện với các thành viên khác, Chú Hề liên tục liếc nhìn tôi.

Đó là một hành vi có thể coi là dễ thương.

Điều anh ta thực sự muốn hỏi là liệu lần sau tôi có quay lại không.

Biến mất.

Nhưng trả lời tử tế thì có vẻ không giống Sư Tử, nên tôi rời khỏi Hội Bàn Tròn mà không trả lời câu hỏi của Chú Hề.

Và sau đó…

“Hô…”

Ngay khi trở về phòng Han Soo, tôi hít một hơi thật sâu và ngã vật xuống giường.

Có lẽ sát ý mà tôi đã gây ra cuối cùng cũng phản phệ; tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

‘Có lẽ tôi sẽ ngủ như chết cho đến tận tối mai.’

Nhưng đó là vấn đề của tôi trong tương lai. Tôi hiện tại vẫn còn việc phải làm.

Đầu tiên là tổ chức thông tin.

‘Tôi đã đảm bảo rằng sẽ chẳng có ai nghĩ tôi là Bjorn Jandel sau màn trình diễn hôm nay…’

Tôi bắt đầu xem lại mọi việc đã xảy ra ở Hội Bàn Tròn.

Mặc dù sự che đậy đã thành công, nhưng không phải là hoàn hảo. Suy cho cùng, Bjorn Jandel không thể sống trong bóng tối mãi được.

Ngay khi tin tức về sự sống sót của tôi lan truyền, những nghi ngờ tương tự sẽ lại xuất hiện.

Tất nhiên, tôi có nhiều cách để giải quyết vấn đề này. Sau khi du hành qua quá khứ, giờ đây tôi có rất nhiều quân bài để chơi.

‘Tôi có thể nghĩ về điều đó khi chuyện đó xảy ra…’

Điều thực sự quan trọng là một điều khác.

Thành thật mà nói, trong suốt cuộc họp của Hội Bàn Tròn, nó gần như khiến tôi mất bình tĩnh.

[Nguồn gốc là Misha Karlstein, phải không?]

Misha Karlstein.

Tại sao cô ấy lại lan truyền những tin đồn như vậy?

[Không phải quá rõ ràng sao? Người phụ nữ đó hiện là một trong những đồng đội của Lee Baek-ho.]

Và làm sao cô ấy lại gặp được Lee Baek-ho?

Dù tôi có cố tưởng tượng thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể kết nối được các sự kiện.

Tuy nhiên, nếu tôi phải đoán thì…

[Lee Baek-ho sở hữu Viên đá Phục sinh.]

Có vẻ như đó là điểm mấu chốt.

Ví dụ, có thể Misha không còn lựa chọn nào khác ngoài việc liên minh với Lee Baek-ho để cứu tôi.

‘…Có phải mình đang hy vọng quá nhiều không?’

Ha, giá như tôi được gửi về sớm hơn một năm thì tốt biết mấy.

Khoảng cách hai năm rưỡi lúc này khiến tôi cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Nhưng tôi có thể làm gì đây? Đây chính là tình huống tôi đang gặp phải.

‘Dù sao thì nếu mục đích của Misha là cứu tôi… vậy thì Lee Baek-ho muốn gì?’

Tôi không hề biết gì cả.

Vẫn còn quá ít thông tin.

Điểm chung duy nhất của chúng tôi là đều là người Hàn Quốc và chúng tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau trong một thời gian dài.

Chúng tôi thậm chi chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện nghiêm túc nào.

‘Tôi sẽ suy nghĩ nhiều hơn về Lee Baek-ho sau khi tìm hiểu thêm về anh ta.’

Tôi nhắm mắt lại và tiếp tục sắp xếp suy nghĩ của mình.

GM, Auril Gavis, Amelia, Noark và Gia đình Hoàng gia… Có vô số điều cần phải suy nghĩ, nhưng không có ưu tiên rõ ràng nào cả.

“…”

Sau một thời gian dài chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, cuối cùng tôi cũng ngồi vào máy tính và dành thời gian còn lại để đọc những bài đăng mà trước đó tôi chưa kiểm tra.

Một thời gian trôi qua.

‘Tôi mong đợi một thông điệp nào đó từ GM hoặc Soul Queens, nhưng chẳng có gì cả.’

Không còn vướng bận gì nữa, tôi di chuyển con trỏ.

Tôi nghi ngờ rằng việc tiếp tục xem xét kỹ lưỡng mọi thứ sẽ không giúp phát hiện được điều gì mang tính đột phá. Hơn nữa, cũng không còn nhiều thời gian nữa cho đến khi cộng đồng đóng cửa.

Click.

Khi tôi nhấp vào nút đăng xuất, một tia sáng lóe lên trong tầm nhìn của tôi, và ngay sau đó, bóng tối bao trùm.

Một phòng ngủ có tất cả các cửa sổ đều bị đóng kín, không cho một tia sáng nào của mặt trăng lọt vào.

“Hehe, anh tỉnh rồi à…”

Erwin đang nhìn xuống tôi.

***

Erwin Fornacci ở Tersia.

Người sở hữu dòng máu thuần chủng hiện tại và là người ký khế ước với Tinh Linh Vương.

Cô đã được ban tặng “Divine Tree Bow” (Thánh thụ cung), một báu vật của các Fairy, và đã giành được danh hiệu Huyết linh Nữ hoàng thông qua những chiến công của mình trong chiến tranh với Noark.

Một trong Thất Trụ.

Và…

[Pssit, con mụ điên kia đang định làm gì thế?]

[Dù là gì thì cũng sẽ rất đẫm máu.]

Người bạn đồng hành duy nhất của tôi đã hy sinh mọi thứ để trả thù cho tôi.

[Bất kể ai nói gì, với em anh vẫn luôn là Bjorn Jandel.]

Người phụ nữ đã nói với tôi rằng cô ấy không quan tâm tôi có phải là một Ác Linh hay không.

Tuy nhiên, tôi không thực sự cảm thấy biết ơn hay xúc động trước sự hy sinh đó.

Quá nhiều, quá nhiều rồi.

Vậy tại sao cô ấy lại ám ảnh với tôi đến vậy?

Lúc đầu, tôi nghĩ đó là do chỉ số ám ảnh của cô ấy.

Rốt cuộc, ba trong số những tinh chất mà cô đã tiêu thụ—Goblin Archer, Iron Hill Tracker và Cannibaro—đều có chỉ số ám ảnh – Obsession đi kèm.

Vì cô ấy đã mất đi người chị gái và ngay sau đó là một người thân thiết khác, nên điều này có thể là tác nhân gây ra sự việc.

Nhưng…

“Bây giờ… anh đã tỉnh hẳn chưa? Muốn đi dạo không? Trăng đêm nay đẹp lắm…”

Đó là Erwin của hai năm sáu tháng trước.

Sau khi nhận được sự hỗ trợ toàn diện từ gia đình, đủ để khiến ngay cả những đứa trẻ quý tộc cũng phải ghen tị, Erwin đã thay thế hầu hết những Tinh chất đó.

Vấn đề là những Tinh chất mới này cũng không hoàn toàn tích cực.

Từ những con Patrol Golem của Đảo Tầng Sáu, cô đã nhận được Cơ chế tự phòng vệ +45.

(Dịch giả-kun : nó là thứ khiến cho người ta giữ khoảng cách với người khác, đặc biệt là người lạ đấy, để vậy không hơi khó hiểu)

Từ Calban, quái thú loại sói có thể chuyển từ trạng thái bị động vào ban ngày sang hung dữ vào ban đêm, cô nhận được Xung động +30 và Nghi ngờ +30.

Từ Metcrow, một quái vật cấp bốn, cô nhận được Tính chiếm hữu +24 và từ hai Tinh chất khác, cô nhận được Tự kiểm soát -30 và Khiếm khuyết +40.

Nếu chỉ một mình, không có chỉ số nào trong số này đủ để gây ra vấn đề nghiêm trọng về mặt tinh thần, nhưng khi kết hợp lại với nhau, chúng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cô.

Khi nhận ra điều này, tôi đã cẩn thận hơn để không chọc giận cô ấy. Nếu Erwin mất trí, tình hình sẽ trở nên không thể kiểm soát được.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn xử lý mọi việc theo cách đó.

Nhưng…

“Ồ, đúng rồi…! Em cũng mua một chiếc vòng cổ. Có nó, em luôn có thể biết anh ở đâu, bất kể anh đi đâu—”

Tôi không thể trì hoãn việc này mãi được. Đây không phải là phong cách của tôi.

Bụp.

Tôi hất mạnh tay Erwin ra khi cô ấy chạm vào tôi.

“…Hả?”

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt Erwin.

“A-Anh tức giận à? Tại sao, tại sao…”

Erwin, đôi mắt run rẩy vì bối rối, tìm kiếm lý do bên ngoài cho sự thay đổi trong hành vi của tôi.

“Nghĩ lại thì… có một tấm ván lỏng lẻo trong phòng khách.”

Đó là một tấm ván mà tôi đã trút giận lên nó vì bực bội.

Nhưng có lẽ cô ấy đã hiểu theo cách khác.

“Amelia Rainweilz . Con khốn đó… Cô ta đến đây à? Có phải vì thế, vì thế nên anh…”

Ảo tưởng của Erwin ngày càng tăng khi cô bắt đầu run rẩy.

Đôi mắt cô giờ đây tràn đầy sát khí.

Thành thật mà nói, nhìn thấy cô ấy như thế vào lúc nửa đêm đã đủ khiến tôi rùng mình.

Nhưng…

“Amelia không đến.”

Cô ấy đáng sợ thì sao?

Bỏ chạy khỏi điều gì đó chỉ vì nó đáng sợ sẽ trái với nguyên tắc của tôi.

Tôi không hề lùi bước khi bị giam cầm oan uổng trong ngục tối của Hiệp hội Mạo hiểm giả.

Tôi không hề lùi bước trong mê cung của Larkaz khi đối mặt với Sát Long Nhân.

Tôi không hề lùi bước trong trận chiến ở Noark, nơi tôi đã giành được danh hiệu Người Khổng Lồ.

Tôi sống sót được là vì tôi luôn đối mặt trực diện với mọi việc.

Và thế là.

“Tại sao… tại sao anh vẫn gọi người phụ nữ đó bằng tên?”

Tôi trả lời câu hỏi của cô ấy mà không chút do dự.

“Bởi vì cô ấy là đồng đội của tôi.”

Phản ứng của Erwin xuất hiện sau một khoảng lặng ngắn.

“…Th-Thôi nào! Em đã nói với anh nhiều lần rồi là anh không cần một người như cô ta nữa, bởi vì em—”

Đúng, cô ấy đã nói thế nhiều lần rồi.

Nhưng.

“Tại sao cô lại là người quyết định chuyện đó?”

“Cái đó, cái đó…”

Erwin không biết phải nói gì.

Tôi không cảm thấy có lỗi với cô ấy.

Có lẽ vì tôi vừa mới đeo mặt nạ Sư Tử cách đây vài giờ nên lời nói của tôi trôi chảy một cách tự nhiên.

“Cô thật là xấc xược.”

“…!”

Mắt Erwin mở to.

Vào khi kết thúc câu đó, tôi ngay lập tức đánh thức những cơ bắp đang ngủ của mình.

Bởi vì, thật đấy, bạn mong đợi một người không ổn định về mặt tinh thần sẽ làm gì tiếp theo?

“…Ngươi là ai?”

“Tôi là Bjorn Jandel.”

“Nói dối… ngươi là một Ác Linh…”

Sau đó, một luồng khí đen tối bắt đầu bao quanh cơ thể Erwin.

Đó là Tinh linh Bóng tối, vũ khí đặc trưng của cô.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cảm nhận được nguy hiểm, tim tôi đập thình thịch.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều này, nhưng khi thực sự đối diện với nó, áp lực vẫn rất lớn.

Tuy nhiên, áp lực càng lớn, suy nghĩ của tôi càng trở nên rõ ràng hơn.

“Tôi là ai?”

Tôi là một chiến binh Barbarian đã vượt qua mọi nghịch cảnh.

Bjorn, con trai của Jandel, Người Khổng Lồ.

Người chơi duy nhất vượt qua trò chơi gốc với độ khó ban đầu.

Người cai quản Hội Bàn Tròn, có trái tim sư tử.

Nắm chặt.

Ngay khi tôi nhớ lại danh tính thực sự của mình, lồng ngực tôi tràn ngập cảm tự hào và lòng can đảm.

Vì vậy, trước khi quyết tâm này phai nhạt…

“Ngay cả bây giờ, vẫn chưa quá muộn để làm lại mọi thứ. Chỉ cần nói rằng đó là những lời anh buộc miệng vì vừa mới thức giậy—”

“Erwin Fornachi di Tersia.”

Tôi hét lên với cô ấy.

“Có vấn đề gì đó với đầu của cô rồi.”

Đúng vậy, khi có vấn đề, tôi phải sửa nó.

“Đừng nói nữa và đến đây với tôi.”

Theo cách mà tôi giỏi nhất.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập