Dù trên bàn đã bày sẵn trà hảo hạng và những món khai vị tinh tế do Auyen chuẩn bị, một sự im lặng gượng gạo vẫn bao trùm căn phòng.
Cuối cùng, Misha là người đầu tiên phá tan bầu không khí đó.
“Cái này…”
“Hửm?”
“Những chiếc bánh này là của tiệm Rubat… Ừ thì, cũng không tệ, nhưng tiệm Nielon rẻ hơn và có lẽ hợp khẩu vị của anh hơn…”
Sao cô ấy lại đột nhiên nói về chuyện bánh ngọt?
Tôi thấy khá bất ngờ, nhưng đoán rằng cô đang cố bắt chuyện cho đỡ căng thẳng, nên tôi cũng đáp lại một cách thoải mái.
“Vậy à? Những việc thế này là do Auyen lo cả, tôi không rõ lắm. À, tiện thể, Auyen là—”
“Tôi biết. Auyen Roklov… thủy thủ.”
“…Em biết sao?”
“……”
Vì lý do nào đó, cuộc trò chuyện vừa mới bắt đầu đã nhanh chóng rơi vào im lặng.
‘Haizz… Cô ấy làm mình cũng căng thẳng theo mà chẳng vì lý do gì cả.’
Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Misha, tôi đoán việc em đến đây hôm nay nghĩa là em đã quyết định rồi?”
“…Ừ.”
“Vậy, quyết định của em là gì?”
Khi tôi hỏi thẳng, Misha ngập ngừng rất lâu trước khi đáp lời.
“Em sẽ gia nhập… Clan mới mà anh đã thành lập.”
“Thật chứ?”
“Ừm…”
Cái gật đầu khe khẽ của cô ấy khiến tôi thấy nhẹ nhõm.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối, nhất là khi thấy cô cứ lưỡng lự như thế.
“Miễn là anh và những người khác không phản đối…”
Tôi đáp lại lời cô một cách dứt khoát.
“Vì sao lại phản đối? À mà, em từng nói có chuyện không hay giữa em với Erwin, đúng không? Đừng lo. Giờ cô ấy ổn hơn nhiều rồi, hai người chắc sẽ lại thân thiết thôi.”
“À… thật sao…?”
“Nhân tiện nói đến cô ấy, sao không gọi Erwin xuống luôn bây giờ?”
“Hả, cái gì…?”
“Lần trước hai người chưa chào hỏi nhau đàng hoàng. Mà vì sắp cùng vào mê cung, nói chuyện một chút có khi lại hay…”
Misha thoáng ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Tôi để Misha lại phòng khách, rồi lên tầng gọi Amelia và Erwin.
Và rồi…
Đúng như tôi dự đoán, một bầu không khí ngột ngạt còn kinh khủng hơn nữa bao trùm phòng khách.
Một lúc sau, Amelia thở dài rồi lên tiếng.
“Jandel. Lên trên tầng đi.”
…Hả?
“Nếu muốn chuyện này được giải quyết, thì cứ làm theo lời tôi. Nếu anh ở đây, mọi chuyện sẽ chỉ càng rối thêm thôi.”
Vì lý do nào đó, tôi bị đá khỏi cuộc trò chuyện của họ.
Cuộc trò chuyện giữa Amelia, Erwin và Misha kéo dài khoảng một tiếng. Khi cánh cửa được gõ nhẹ, Amelia ra hiệu cho tôi có thể xuống lại. Tôi vội vã chạy xuống tầng.
Nhưng cảnh tượng phòng khách lại hoàn toàn khác so với tôi tưởng tượng.
Không thể gọi là hòa thuận, nhưng cũng chẳng đến mức thù địch. Trông cứ như một cơn bão vừa quét qua, để lại sự hỗn loạn trong im lặng.
“Ờ… Emily? Có chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”
Tôi hỏi trong trạng thái bị sốc, còn Amelia thì đáp như thể chẳng có gì nghiêm trọng.
“Bọn tôi nói chuyện lâu chút, và ba người bọn tôi đã quyết định sẽ cố gắng hòa hợp.”
“Ờ thì, vậy là tốt… nhưng tôi không hỏi chuyện đó. Ý tôi là, tại sao mọi thứ trong phòng lại trông như vừa trải qua chiến tranh vậy?”
“À cái đó? Đừng lo. Chỉ là hơi kích động trong lúc trò chuyện thôi.”
“Sao một cuộc trò chuyện ‘hơi kích động’ có thể khiến phòng khách ra nông nỗi này?”
Tôi liếc quanh, và ánh mắt Erwin vô tình chạm vào tôi… rồi vội vã quay đi.
“…Um. Bọn em có hơi kích động thật.”
Ha, vậy là bọn họ đã thống nhất khẩu cung rồi sao.
Tôi quay sang nhìn Misha, hy vọng có lời giải thích, nhưng cô ấy cũng chỉ im lặng.
Tôi quyết định không hỏi thêm nữa.
Tôi vẫn còn đủ lý trí để biết khi nào thì nên dừng lại.
‘Xem ra dù chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa, thì cuối cùng mọi thứ cũng đã ổn.’
Nếu phải đoán, chắc Misha và Erwin đã có va chạm, và Amelia đã đứng ra dàn xếp.
“Tôi nghĩ… tôi sẽ lên phòng trước.”
Erwin nhanh chóng rút lui, và Misha cũng đứng dậy.
“Vậy thì… tôi xin phép về…”
“Hả? Sao lại về? Cứ ở lại đi. Vẫn còn nhiều phòng trống mà.”
“Thì… em nghĩ rồi, việc em ở nơi khác có lẽ sẽ thoải mái hơn cho mọi người… Em nghe nói Aynar cũng đang làm thế…?”
Ờ đúng rồi.
Aynar thì vẫn đang ở khu Thánh địa, sống với tư cách Trưởng lão Đầu tiên, và vui đến mức chẳng buồn về nữa.
“Vậy… anb có thể để em đi được không?”
Tôi buông tay khỏi cổ tay cô – bàn tay tôi đã vô thức giữ lấy cô từ lúc nào.
Misha nhẹ nhàng xoa nơi vừa bị nắm, như thể vẫn còn hơi đau.
“V, vậy…”
Cô ấy vội vàng mở cửa trước và bước ra, để lại tôi đứng đó mà không thể nói thêm được điều gì.
“…rốt cuộc ba người các cô đã nói chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi Amelia đầy nghi hoặc, nhưng một lần nữa, câu trả lời lại chẳng giúp được gì.
“Đó là bí mật của bọn con gái. Anh không cần biết đâu.”
Ugh, càng nói vậy tôi càng tò mò hơn nữa.
Rốt cuộc là chuyện gì…?
*****
Sáng sớm hôm sau, lại có một vị khách không ngờ đến viếng thăm.
“…Raven?”
“Tôi vào được chứ?”
“À, tất nhiên rồi.”
Sau khi hoàn tất việc kiểm tra Tinh chất mới của Erwin, cô ấy lại bận rộn với công việc, nên đã khá lâu rồi tôi mới gặp lại.
“Căn nhà này… hình như nhỏ hơn căn trước đó nhỉ?”
“À, đây là lần đầu cô tới nhà mới mà, đúng không?”
Tôi đưa cô ấy đi dạo một vòng quanh nhà, rồi cả hai cùng ngồi xuống thưởng thức trà và bánh Auyen chuẩn bị.
“Cô không đến chỉ để trò chuyện đâu nhỉ? Có chuyện gì sao?”
“Có chuyện gì ư? Anh nghiêm túc đấy à?!”
“À, chuyện Tháp Ma Pháp, đúng chứ?”
“Haizz…”
Raven thở dài, nhưng điều bất ngờ là cô ấy không nói thêm gì nhiều.
Cô ấy cũng biết chuyện đã xảy ra. Dù cách giải quyết hơi cực đoan, nhưng tôi chỉ làm những gì tôi cần phải làm.
Và quan trọng nhất — mọi chuyện đã được xử lý êm đẹp.
“Vậy… anh đã dùng loại ma thuật gì với ông ta vậy?”
Đó chắc hẳn là lý do thực sự khiến cô tới đây.
“Để Tower Master chịu nhượng bộ đến mức đó, tôi thật sự không thể hiểu nổi. Thật lòng mà nói, tôi cứ tưởng chiến tranh là kết cục không thể tránh…”
“Vậy… cô tới đây chỉ để hỏi chuyện đó sao?”
“…Một phần thôi.”
Sau một hồi suy nghĩ, tôi kể cho cô nghe toàn bộ về thỏa thuận với Tower Master.
Tôi cũng cần lời khuyên từ cô ấy.
“Lurendel Galinbaret… Tower Master đã nhượng bộ tất cả để bảo vệ cô ta?”
“Cô biết gì về cô ấy không?”
“Không nhiều. Chúng tôi làm việc ở các tầng khác nhau nên chẳng có dịp tiếp xúc. Sau khi tôi vào quân đội, tôi cũng không tham gia nhiều hoạt động của Tháp nữa.”
“Nhưng cả hai đều là pháp sư. Chắc cô vẫn biết nhiều hơn tôi. Hãy kể tôi nghe bất kỳ điều gì.”
Raven ngập ngừng, rồi mới lên tiếng.
“Lurendel Galinbaret là người viết nhiều bài viết nhất về trái tim của người Barbarian. Trường Triten cũng rất quan tâm đến đề tài đó.”
“Hmm, ra vậy. Vì thế mà cô ta muốn có trái tim tôi…”
“Có thể lắm. Nếu là cô ta, chắc chắn cô ta đã thật lòng muốn nghiên cứu, nên mới đưa ra yêu cầu đó.”
“Và nghiên cứu đó đủ quan trọng để cả Tower Master cũng phải can thiệp…”
“Rất có thể là vậy… Nếu không thì ông ta đã không nhượng bộ đến mức đó.”
“…Raven, cô có thể giúp tôi điều tra về chuyện này không?”
“Hmm… Được thôi. Tôi cũng thấy khá tò mò. Nếu tìm ra gì, tôi sẽ báo lại cho anh.”
“Cảm ơn cô.”
Và chủ đề đó kết thúc tại đây.
Vì Raven đã đến, tôi tranh thủ hỏi thêm một chuyện nữa.
“À mà Raven, có chuyện này tôi thắc mắc… Có khi nào ‘kiến thức’ cũng có thể là một phần thưởng trong mê cung không?”
“Kiến thức…?”
“Ừ, ví dụ như đột nhiên biết đọc, viết ngôn ngữ cổ chẳng hạn—”
Vừa nghe ví dụ của tôi, Raven đập bàn bằng đôi tay nhỏ nhắn của mình rồi đứng bật dậy.
“Ngôn ngữ cổ! Giờ anh đọc được cả ngôn ngữ cổ sao?!”
“À không… đó chỉ là ví dụ thôi—”
“Chỉ là ví dụ thời sao? Nghe cứ như anh đã thực sự trải qua chuyện đó vậy!”
Đúng là… người thông minh lúc nào cũng phiền phức.
Tôi biết cô ấy sẽ không tin nếu tôi vòng vo, nên thôi đành thú nhận.
“Ừ, tôi đã đọc được ngôn ngữ cổ.”
“Đến trình độ nào…?”
“Ừm? Tôi chưa kiểm tra kỹ…”
Chưa dứt lời, Raven đã lôi từ không gian phụ của mình ra một cuốn sách ngôn ngữ cổ và bắt tôi đọc.
“Maharniarsus van nài được đưa vợ trở về, nhưng Kaprakadah kiên quyết từ chối, nói rằng hắn yêu nàng hơn cả những gì Maharniarsus có thể…”
“…Đợi đã, đây là cuốn sách gì vậy?”
“Không sao, cứ đọc tiếp đi.”
“Thế là Maharniarsus rút kiếm và đâm vào trái tim tình địch của mình. Khi Kaprakadah đổ máu, hắn vươn tay ra. Nhưng tất cả những gì hắn có thể làm…”
Càng đọc, sắc mặt Raven càng trở nên u ám.
“Đ, đây là cuốn sách mà tôi còn phải dùng đến từ điển mới hiểu nổi…”
Tôi biết Raven là một người đã học ngôn ngữ cổ rất chăm chỉ.
“Muthen Aviyur Bukrath.”
“…Cậu vừa nói gì vậy?”
“Có nghĩa là, ‘Tôi có thể nói tiếng cổ.’”
Tôi nhún vai, và phải một lúc sau cô ấy mới phản ứng lại.
“………Jandel, anh có muốn bị đánh không?”
Cô ấy giơ tay lên – và tôi biết, lần này không phải đùa.
“Kkiatho Kkikheh Kkuekheh.”
“…Hả?”
“À, nghĩa là ‘Tôi không muốn bị đánh—’”
“Anh đang giỡn mặt với tôi à?!”
…Và cuối cùng, tôi vẫn bị đánh.
Nhưng bị sưng lên là tay cô ấy, chứ không phải tôi.
“Haizz… thật sự… Anh là kiểu người gì thế hả, Jandel?”
“Xin lỗi. Quay lại chuyện chính nhé. Cô có từng nghe chuyện gì như vậy xảy ra chưa?”
“…Chưa từng. Nhưng… chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Có phải… phần thưởng? Liên quan đến thành tựu được khắc trên Bia Đá Vinh Quang lần này…”
“Ờ, đại loại như vậy.”
“…Anh kể tôi nghe được không?”
Raven hỏi một cách dè dặt, và tôi rất vui kể lại toàn bộ câu chuyện của mình.
Dù chúng tôi không còn là đồng đội như xưa, cô vẫn là người đã giúp tôi, ngay cả sau khi biết tôi là một Ác Linh.
Và hơn hết, tôi cần góc nhìn của một pháp sư.
“Những gì anh trải qua chắc chắn không phải là bịa đặt. Không thể nào! Tất cả đều có logic rõ ràng – Layer Lord và Phù thủy, nguyên nhân và hệ quả!”
Raven không giấu nổi sự phấn khích sau khi nghe xong.
“Đây là một phát hiện lớn! Nó chứng minh cho giả thuyết mê cung không chỉ là chiều không gian khác – có thể mê cung là hình chiếu của một nơi nào đó trên trục thời gian!”
Tất nhiên, tôi thì chẳng mấy quan tâm.
Không gian hay thời gian, đối với tôi cũng chẳng khác biệt là mấy.
“Vậy à?”
“Versil Gowland! Cô ấy cũng là pháp sư! Cô ấy chắc cũng đang nghiên cứu chuyện này đúng không?”
“Không, cô ấy có vẻ chẳng hứng thú gì mấy.”
“Cái… gì cơ?!”
Ừ thì, Versil là người chơi mà.
Cô ấy chẳng mấy bận tâm đến những chuyện xảy ra trong quá khứ đâu.
Nhưng chắc khó để Raven hiểu được điều đó.
“S, sao lại thế được…? Sao một pháp sư có thể không quan tâm? Nếu là tôi thì…”
Giọng Raven đang lớn dần thì bỗng dừng lại.
“Nếu là cô thì sao?”
“…Không gì cả. Nói cũng chẳng ích gì.”
Không khí chợt trầm hẳn.
Cảm thấy cần đổi chủ đề, tôi mang đến một tin mà tôi biết cô ấy sẽ thích.
“À mà, còn một chuyện nữa tôi muốn báo cho cô.”
“…Tin gì?”
“Misha đã trở lại.”
Tôi kể vắn tắt về cuộc gặp gỡ và quyết định tái gia nhập của Misha.
Nhưng mà…
“………Vậy sao? Nghe hay đấy.”
“Tôi sẽ cho cô địa chỉ. Cô nên đến thăm cô ấy, Misha chắc sẽ rất mừng—”
“Để sau đi.”
“T, tôi phải đi rồi. Tôi còn việc ở đơn vị.”
Với gương mặt tối sầm, Raven rời đi như thể đang trốn chạy.
Ngay cả sau chuyến viếng thăm của Raven, những ngày bận rộn vẫn tiếp diễn.
Tôi kiểm tra quá trình thích nghi của Rotmiller tại Thánh địa, ghé qua xưởng rèn của người lùn để theo dõi tiến độ, và gặp tất cả các thành viên trong Clan vài lần để bàn về kế hoạch thám hiểm tiếp theo.
Phần lớn đều là những việc quen thuộc, nhưng không phải ngày nào cũng chỉ toàn nhiệm vụ thường nhật.
Như hôm nay chẳng hạn.
“Ngài Goodrix xin trân trọng mời ngài đến Gia tộc Goodrix.”
Tổng cộng có 31—không, giờ là 32 gia tộc tạo thành Melbes. Tôi vừa được mời đến tư dinh của Tử tước Goodrix, một trong số đó.
“Hahaha! Rất vinh hạnh, Nam tước. Tôi biết anh rất bận, nên rất cảm kích vì đã nhận lời mời!”
Đúng như huyết thống của người lùn, Tử tước Goodrix có giọng nói hào sảng hơn hẳn các quý tộc khác.
Tuy nhiên, là một quý tộc, lời dẫn nhập của ông ta khá dài, và phải đến khi tôi khéo léo nhắc nhở, ông mới vào chủ đề chính.
“Vậy… lý do ông gọi tôi đến là gì?”
“Thay mặt Melbes, chúng tôi có một yêu cầu gửi đến Nam tước Jandel.”
Nhiệm vụ độc quyền đầu tiên của Melbes.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập