Chương 512: Q.102 - Kẻ địch bí ẩn

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…

Tôi đếm số lượng của họ theo thói quen.

‘Hai mươi bốn.’

Đó là số lượng của rất nhiều nhà thám hiểm đang đứng ngượng ngùng gần lối vào.

Vậy những người này có phải là thành viên của Hex Clan không?

“Có vẻ như nhóm của Mirtane đã gia nhập vào gia tộc của họ.”

“Mirtane?”

“Đó là một nhóm có năm thành viên thiếu một chiến binh. Tên đội trưởng của họ của họ là Mirtane.” Versil thận trọng trả lời

Tôi hiểu rồi.

Vậy, hai đội còn lại, đội bốn người và đội năm người, đã gia nhập Clan Silver Lion sao?

Dù thế nào đi nữa, tôi quyết định nói chuyện với họ trước.

Có điều gì đó trong tư thế của họ khiến tôi khó chịu ngay từ lần đầu nhìn thấy.

“Các người tới đây để chiến đấu à?”

“…Hả?”

Nghe câu hỏi của tôi, người chỉ huy ở phía trước dường như tỉnh táo lại và nhanh chóng ra lệnh.

“À… Chúng tôi nghe thấy tiếng động và nghĩ là quái vật… Mọi người, hạ vũ khí xuống!”

Tôi tự hỏi liệu họ có đang chuẩn bị cho một cuộc PK không, nhưng rõ ràng là không.

Khi mọi người đã hạ vũ khí xuống, anh chàng đó thận trọng hỏi tôi.

“Ừm… Ngài đã hoàn thành viêcj khám phá dưới đó rồi sao?”

“Kiểu vậy. Nhưng anh vừa mới tới à?”

“Đúng vậy, nhưng…”

“Vì chúng ta đã gặp nhau rồi, hãy tự giới thiệu nhé. Tên anh là gì?”

“Wyatt. Wyatt Hex. Tôi hiện đang là thủ lĩnh đời thứ hai của Hex Clan.”

“Thủ lĩnh đời thứ hai?”

“Người thủ lĩnh đầu tiên là cha tôi.”

Vậy thì đây là một Clan được truyền từ cha sang con —một hình mẫu điển hình của những đứa con nhà giàu.

Tôi cảm thấy rằng lúc này chúng tôi nên mỗi người một ngả, nhưng tôi vẫn hơi tò mò nên tôi tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Wyatt, chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi rời đi?”

“À, về chuyện đó…”

Thông thường, nếu bạn hỏi những nhà thám hiểm khác câu hỏi này, họ sẽ bảo bạn tự tìm hiểu, nhưng tôi thì lại khác.

Một phần vì danh tiếng của tôi, nhưng cũng vì tôi là người mở cánh cổng đến nơi này. Kể cả khi tôi bỏ họ lại trên Đảo Đá và bảo họ tự lo liệu thì họ vẫn nợ tôi rất nhiều.

“Như ngài đã dự đoán, Nam tước, mọi người cuối cùng chia thành hai nhóm.”

Trong mọi trường hợp, câu chuyện Wyatt kể với tôi khá đơn giản.

Clan Silver Lion và Clan Hex.

Hai nhóm này đã thành lập một liên minh tạm thời sau khi tôi rời đi. Họ không hợp nhất các cấu trúc chỉ huy của mình, nhưng họ quyết định di chuyển cùng nhau và giúp đỡ lẫn nhau trong trường hợp nguy hiểm vì họ không biết điều gì sẽ xảy ra phía trước.

“Còn những đội nhỏ hơn thì sao?”

“Họ có vẻ không thoải mái khi bị kẹt giữa hai Clan, vì vậy có ba đội còn lại cũng thành lập một liên minh.”

Vậy là, ba nhóm đã hình thành thế chân vạc.

Mỗi người lên tàu của mình, rời khỏi Đảo Đá và bắt đầu cuộc thám hiểm nghiêm túc. Sau đó…

“Vấn đề bắt đầu xảy ra sau khi chúng tôi phát hiện ra hòn đảo đó.”

Và sau đó…

“Hòn đảo nào?”

Thấy tôi quan tâm, Wyatt, người không phải là kẻ ngốc, đã đề nghị một cuộc trao đổi.

“Nếu ngài chia sẻ thông tin về những gì bên dưới, Baron, chúng tôi cũng sẽ chia sẻ thông tin của mình.”

“Ồ? Được rồi, cứ làm đi.”

Mặc dù chúng tôi không ký bất kỳ thỏa thuận chính thức nào, Wyatt có vẻ hài lòng với lời hứa bằng miệng của tôi và gật đầu không do dự.

“Đó là một hòn đảo rất lớn. Và chúng tôi đã gặp phải một con quái vật chưa được phát hiện.”

“Anh đang nói đến Tentaculan phải không?”

“Làm sao ngài biết cái tên đó, Nam tước Jandel…?”

“Tôi sẽ giải thích sau. Cứ tiếp tục đi.”

“……Không phải Tentaculan. Không giống như những con chúng tôi gặp trên đường đến đảo, con quái vật này mạnh hơn nhiều.”

Mạnh hơn nhiều…

Nếu Tentaculan ở cấp độ 4 thì con này ít nhất phải ở cấp độ 3 hoặc cao hơn.

“Tôi muốn nghe thêm chi tiết.”

“Bằng cách nào đó chúng tôi đã đánh bại được nó, nhưng chúng tôi vẫn chưa biết kỹ năng chủ động của nó. Tất cả những gì chúng tôi biết là nó sử dụng [Mist of Salvation] của Deathlord, [Corpse Toxin] của Rectas và [Hellfire] của Hellsmyth. Chúng tôi đặt tên cho nó là ‘Diamont’.”

Diamont.

Vì cấp bậc của nó không được biết đến và dường như nó hoạt động một mình, nên có vẻ như đây là một sinh vật đơn độc.

“Chuyện gì đã xảy ra sau khi các người đánh bại nó?”

“Chúng tôi quyết định rằng việc đi sâu hơn vào đảo là quá nguy hiểm, vì vậy chúng tôi cắm trại trên bờ và tiếp tục săn lùng Diamont. Và sau đó… đã có những ý kiến khác nhau.”

“Sao thế?”

“Clan Silver Lion muốn tiến sâu vào đảo, mà chúng tôi lại phản đối. chỉ riêng việc di chuyển dọc theo bờ biển cũng đã đủ nguy hiểm rồi nên cũng tôi không muốn mại hiện.”

Nhưng Silver Lion Clan vẫn kiên quyết.

Thay vì cố gắng đạt được sự đồng thuận thông qua thuyết phục, họ đề xuất tách ra và Hex Clan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhượng bộ.

“Các đội nhỏ hơn cũng bị chia rẽ. Hai đội gia nhập Silver Lion Clan, trong khi đội của anh bạn Mirtane này quyết định đi cùng với chúng tôi.”

“Tại sao anh lại rời khỏi đảo?”

“Chúng tôi muốn đi tìm những hòn đảo khác. Những hòn đảo mà chúng tôi có thể khám phá an toàn hơn.”

Well, nếu một con quái vật cấp 3 hoặc cao hơn đã xuất hiện ngay từ lúc bắt đầu thì việc tìm một nơi khác là hợp lý.

Lần đầu tiên nhìn thấy họ ở Tầng Một, tôi nghĩ họ chỉ là một đám người muốn tự sát, nhưng giờ thì có vẻ họ khá thực tế.

“Vậy thì, tôi có thể nghe câu chuyện của ngài không, Nam tước?”

Để đổi lấy thông tin của họ, tôi chia sẻ chi tiết về những gì chúng tôi tìm thấy trong thư viện. Lúc đầu, Wyatt lắng nghe một cách háo hức, nhưng khi tôi tiếp tục, biểu cảm của anh ấy trở nên hơi ngượng ngùng.

“Dựa trên những gì ngàu nói, chúng tôi sẽ không được lợi gì nhiều ở đây.”

“Nếu anh chỉ muốn săn bắn, thì cũng không tệ. Chúng tôi đã để lại rất nhiều sách triệu hồi không sử dụng. Và ai biết được – anh có thể khám phá ra điều gì đó mà chúng tôi đã bỏ lỡ.”

“Đúng… thế.”

Sau đó, Wyatt gọi thủy thủ của họ đến để chia sẻ vị trí hòn đảo với thủy thủ của chúng tôi, Auyen, hợp đồng của chúng tôi đã kết thúc.

Khi chúng tôi sắp chia tay nhau…

“Đúng như dự đoán… có vẻ như ngài cũng chưa tìm được lối thoát khỏi đây, Nam tước.”

Wyatt đưa ra một nhận xét khó hiểu.

“Ý anh là gì?”

“Không… không có gì đâu. Chỉ là những lo lắng không cần thiết của tôi thôi.”

“Tôi sẽ quyết định xem nó có cần thiết không, hãy nói cho tôi biết.”

Khi tôi hỏi dồn, anh ấy nói với vẻ mặt hơi xấu hổ.

“Tôi chỉ đang nghĩ… về việc khi nào nơi này sẽ đóng cửa, và trong một khoảnh khắc tôi đã lo lắng. Khi ngày đóng cửa cuối cùng cũng đến, liệu chúng ta có thực sự có thể quay trở lại thành phố không…?”

“…”

“Tôi lo sợ rằng có thể nơi này sẽ trở thành nấm mồ của tôi.”

Phù, thì ra đó chính là điều anh ta muốn nói.

‘Tôi không nên hỏi.’

Bây giờ tôi cũng cảm thấy bất an.

***

Vù vù…

Con tàu của chúng tôi rẽ qua những con sóng bạc, hướng tới hòn đảo có tọa độ mà chúng tôi đã nhận được từ Hex Clan.

“Với khả năng của con tàu, chúng ta sẽ đến nơi trong khoảng năm giờ nữa.” Auyen nói.

Sử dụng tất cả các kỹ năng của một thủy thủ, Auyen đã cố gắng rút ngắn thời gian di chuyển và các thành viên trong nhóm đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hiệu quả ở vị trí tương ứng.

2 giờ sáng.

‘Đã là ngày thứ 11 rồi…’

Đã 11 ngày trôi qua kể từ khi mê cung mở cửa, nhưng mê cung vẫn chưa đóng lại.

Tôi đã chú ý đến điều này kể từ ngày thứ 7, nhưng…

Có phải vì những lời anh ấy nói lúc trước không?

Lần này, có điều gì đó không ổn.

Cho đến trước đó, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì ngày đóng cửa mê cung vẫn chưa đến, nhưng giờ đây một cảm giác lo lắng nhỏ đã bắt đầu xuất hiện.

‘Không biết gì cả khiến người ta phát điên, đúng không?’

Đây vẫn là một mê cung, vì vậy nó sẽ đóng lại khi đến lúc.

Nhưng ngay cả khi tôi nghĩ vậy, sự nghi ngờ vẫn nảy sinh.

Mặc dù tất cả các tầng từ 1 đến 10 đều có đặc điểm chung, nhưng đặc điểm riêng biệt của Tầng hầm 1 khiến tôi khó có thể cảm thấy thoải mái…

‘Nếu đến ngày thứ 30 mà mê cung vẫn chưa đóng lại, tôi sẽ nghĩ lại về vấn đề này.’

Khi đã quyết định được điều đó, tâm trí tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Luôn tốt khi nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng cũng là sai lầm nếu bạn quá bận tâm đến điều đó đến nỗi không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.

“Bjornn! Tentamond kia! Nó xuất hiện rồi!”

“Ý cô ấy là Tentaculan.”

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được hòn đảo nơi Clan Hex đã khám phá trước đó, và những con Tentaculan bắt đầu xuất hiện.

Tôi không biết chúng sẽ chiến đấu thế nào khi ở dưới nước, nhưng vì chúng đã chọn nhảy lên như cá chuồn và đậu trên boong tàu, cho nên…

「Tentaculan đã bị đánh bại.」

「Tentaculan đã bị đánh bại.」

「Tentaculan đã bị đánh bại.」

「Tentaculan đã bị đánh bại…….」

Chúng tôi liên tục săn lùng chúng, nhưng không có Tinh chất nào rơi ra.

Thật là thất vọng.

Vì đây là quái vật cấp độ 4 mới nên Tinh chất của nó chắc chắn sẽ được bán với giá cao.

‘Nếu sau này có thời gian, tôi sẽ quay lại đây để thu thập Tinh chất…’

Tôi buộc mình phải buông bỏ sự hối tiếc. Có một câu nói rằng đừng đánh mất tầm nhìn lớn hơn vì những lợi ích nhỏ.

“Ồ! Một hòn đảo mới!” Aynar hét lên

Ngay khi nhìn thấy đích đến, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị xuống tàu.

Điểm neo đậu là một bãi biển nhỏ dưới chân một vách đá tương đối thấp. Bởi vì phần còn lại của hòn đảo đều là vách đá nên đây đã là điểm neo tàu tốt nhất chúng tôi tìm thấy.

‘Không phải là không thể neo tàu bên cạnh vách đá và trèo lên, nhưng…’

Vâng, tốt hơn hết là nên cấp bến ở bãi biển và đi bộ từ đó.

Dù sao thì đó cũng là điều chúng tôi hay làm sau khi lên đến Tầng 6. Bãi biển đó trông giống như rõ ràng là điểm khởi đầu.

“Trước tiên, chúng ta đi khảo sát địa hình, mọi người chia nhau ra, nếu phát hiện có gì thì lập tức báo cáo với tôi.”

Sau khi đến bãi biển, chúng tôi bắt đầu trinh sát địa hình xung quanh. Hiện tại không có quái vật nào ở gần đó, nhưng chúng tôi không thể lơ là cảnh giác.

‘Tầm nhìn khoảng 10 mét.’

Đây là một trong những đặc điểm của Tầng Hầm 1. Mỗi khu vực có phạm vi tầm nhìn khác nhau.

Từ xa, chúng tôi có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo, nhưng khi bước vào trong, tầm nhìn của chúng tôi trở nên hạn hẹp, khiến chúng tôi cảm thấy ngột ngạt.

“Auyen, anh đi theo chúng tôi và lập bản đồ khu vực này. Anh có thể lo liệu được chuyện đó không?”

“Được. Để tôi lo.”

Tôi có thể tự mình vẽ bản đồ, nhưng tôi để Auyen làm nhiệm vụ đó. Là người đi đầu, tôi không thể mang theo sổ tay và bút được, đúng không?

“Thuyền trưởng, có vẻ như không còn nơi nào khác để khám phá nữa.”

‘Nhanh hơn tôi mong đợi.’

Sau khoảng 20 phút khám phá bãi biển, chỉ có một cách duy nhất để rời khỏi khu vực này.

Trừ khi chúng tôi có kế hoạch leo lên một vách đá cao vài chục mét, nếu không, lộ trình thông thường dường như sẽ phải luồn qua những khe hẹp giữa các vách đá dẫn vào đất liền.

Tuy nhiên, vấn đề là có đến ba con đường.

Một con đường ngay phía sau bãi biển và hai con đường nữa ở bên trái và bên phải.

Không có bất cứ dữ liệu nào khác về những con đường này và chúng tôi buộc phải chọn một, vì vậy tôi quyết định để việc cần dựa vào vận may cho người giỏi nhất.

“Aynar, cô nghĩ chúng ta nên đi đường nào?”

“Là một chiến binh, tất nhiên chúng ta phải tiến thẳng về phía trước!”

Vậy là con đường tiếp theo đã được quyết định.

‘…Nó hẹp hơn tôi nghĩ nhiều.’

Ngay cả khi [Gigantification] của tôi đã được hủy kích hoạt, đầu tôi vẫn tiếp tục bị đập vào những mỏn đá nhô ra và vai tôi cọ vào những bức tường chật hẹp.

Sau 20 phút khó chịu, chúng tôi đã tới được lối ra.

‘Phù, cuối cùng cũng ra rồi.’

Tránh thoát khỏi sự ngột ngạt, tôi cố gắng chen qua lối ra nhanh nhất có thể.

Tôi nhanh chóng kiểm tra địa hình xung quanh mình.

‘…….’

Một khu rừng nhiệt đới điển hình như rừng Amazon.

Mặt đất tươi tốt với những bụi cây cao tới đầu gối, và những cái cây có hình dáng kỳ lạ này lớn hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy ở Trái Đất.

Tí tách…….

Có chất lỏng gì đó nhỏ giọt từ phía trên xuống người tôi.

‘Mưa sao?’

Lúc đầu, đó là suy nghĩ của tôi, nhưng cảm giác dính dính chảy xuống má tôi rõ ràng là một thứ gì đó khác.

‘Máu’

Tôi lập tức nhìn lên.

“……Chết tiệt.”

Ba xác chết bị cắt chém một cách ghê rợn đang treo lủng lẳng bằng dây leo trên cái cây to nhất ở ngay lối vào.

“…Họ là thành viên của Clan Silver Lion.”

Sau lời nói của Versil, một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy chúng tôi.

Lý do rất đơn giản.

“……”

“……”

Quái vật sẽ không làm những điều như thế này.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập