Mấy Đời Phiêu Bạt

Mấy Đời Phiêu Bạt

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản

Mấy Đời Phiêu Bạt – Chương 7

23.

Ta do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn thổ lộ nỗi lo trong lòng.
“Điện hạ còn nhớ vị hoạn quan đế vương triều trước chăng?”

Nàng cười tinh nghịch: “Chẳng phải là Thải Thanh đang thử ta sao?”

“Danh tiếng của vị hoạn quan đế vương ấy, ai mà chẳng biết? Hắn mù cả mắt lẫn tâm, vì kiêng kỵ công thần mà qua cầu rút ván. Vị quý phi kia chí khí hơn người, vì ca ca mà báo thù, cuối cùng dùng trâm vàng tự vẫn khiến tên cẩu hoàng đế ấy thành trò cười muôn đời.”

Mặt ta thoáng đỏ, khẽ ho một tiếng rồi mới tiếp tục:

“Điều ta muốn nói chính là vậy. Khi trước người đời đều cho rằng ‘nữ binh’ chỉ là chuyện đùa, nhưng nay…thất phu vô tội, hoài bích có tội.”

Lý Linh Tú cúi đầui, nàng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:

“Bổn cung sẽ tìm cách, ngươi yên tâm. Đã là người của Nương tử quân thì ta liều chết cũng phải bảo vệ các ngươi chu toàn.”

“Cho dù tương lai có ra sao… ta cũng sẽ tìm cho các ngươi một nơi chốn tốt.”

24.

Công chúa thỉnh cầu mở rộng đội quân nữ binh, Bệ hạ đồng ý.
Công chúa tự nguyện đi trấn thủ biên cương, bệ hạ cũng đồng ý.

Chúng ta theo Lý Linh Tú rời khỏi hoàng cung xa hoa, bước vào nơi biên ải lạnh lẽo. Mùa đông vừa đến, Man tộc vì cướp bóc lương thực mà bắt đầu nam hạ xâm phạm. Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.

Công chúa nhiều lần đích thân dẫn ‘Nương tử quân’ giao chiến, trận nào cũng toàn thắng. Chỉ tiếc, đao kiếm vô tình, nàng vẫn là bị thương.

Khi ta vội vã bước vào trướng doanh, liếc mắt một cái liền trông thấy bàn tay trái nàng băng bó kín mít. Môi nàng nứt nẻ, hàng mi run run, ngủ cũng chẳng được yên giấc.

Sợ quấy nhiễu nàng, ta lặng lẽ lui ra ngoài. Nhìn nữ binh ai nấy co ro như cút non, ta trầm giọng hỏi:
“Công chúa bị thương thế nào?”

Một nữ binh đứng ra, vừa khóc vừa run rẩy thưa:
“Công chúa vì bảo vệ ta mà bị tên xuyên thấu bàn tay… Là ta đáng chết!”

Nàng rút dao găm ra:
“Hu hu hu… Ta chặt tay ta để bồi tội với công chúa!”

Dứt lời toan đâm xuống tay trái. Ta giật lấy dao, trầm giọng quát:
“Hồ đồ! Ngươi làm vậy chẳng phải để công chúa chịu đau đớn vô ích sao?”

Nữ binh cúi đầu, nghẹn ngào:
“Ta chỉ muốn nhắc nhở bản thân, từ nay không được lơ là nữa, kẻo hại đồng đội, hại công chúa…”

Thấy nàng tự trách, ta sai người mang bút son tới, lưu lại trên mu bàn tay nàng một dấu son đỏ thẫm.

“Như vậy không phải cũng nhắc nhở được sao? Sau này không được tự tổn thương thân thể mình nữa, công chúa sẽ giận đấy.”

Các nữ binh xúm lại nhìn, thấy thú vị liền nhao nhao nói:

“Thanh Thải cô cô, ta cũng muốn một dấu!”

“Ta cũng muốn! Cũng muốn nhắc nhớ chính mình, miễn cho trở thành gánh nặng của mọi người!”

“Còn ta nữa!”

Nhìn khí thế hào hùng ấy, ta để toàn bộ nữ binh đều đánh dấu son đỏ lên mu bàn tay trái. Một nữ binh vừa vuốt dấu son vừa nói:

“Về sau, ta cũng sẽ điểm dấu này lên tay nữ nhi của mình, để con bé hiểu rằng đồng đội của mẫu thân sẽ luôn giúp đỡ nó.”

“Đúng thế, sau này ai nhìn thấy dấu đỏ đều phải chiếu cố cho nhau!”

“Nhưng nếu có người giả mạo thì sao?”

Ta trầm ngâm giây lát rồi đáp:

“Chỉ cần có lòng thừa nhận nữ tử của Nương tử quân thì giúp một tay cũng có sao đâu?”

25.

Công chúa sắp thành thân. Mà nàng lại là người cuối cùng biết chuyện này.

Hôm đại quân khải hoàn hồi kinh, ta theo công chúa tham dự yến tiệc.
Trong tiệc, một vị đại thần đột nhiên đứng lên, mặt mũi nghiêm nghị:

“Nữ tử vốn mềm yếu, nên ở trong nhà lo việc thêu thùa, chăm sóc phu quân, dạy dỗ hài tử, đây mới là thiên chức!”

Lời vừa dứt, đa số bá quan đều phụ họa:

“Xưa nay nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đây là thiên lý! Việc chinh chiến sa trường rốt cuộc không hợp với nữ tử!”

“Huống hồ, nếu nữ tử suốt ngày lộ mặt bên ngoài, còn đâu là lễ giáo, gia phong? Lâu dần ắt làm loạn phong tục!”

Trong đại điện, tiếng nghị luận yêu cầu nữ tử trở về khuê phòng vang lên không dứt. Công chúa đứng giữa điện, một thân triều phục lộng lẫy, mà vẫn toát ra sát khí rét lạnh.nNàng chậm rãi quét mắt qua chư vị đại thần, ánh nhìn sắc bén tựa đao phong:

“Các vị đại nhân, hôm nay các ngươi khiến bản cung quá đỗi lạnh lòng!”

“Thiên hạ xưa nay coi nữ tử nhu nhược, chẳng qua chỉ vì định kiến mà thôi.”

“Các tỷ muội của bản cung trên chiến trường, chưa từng thua kém đấng nam nhi!”

“Huống hồ, nước có hưng vong, thất phu có trách, nữ tử cũng là con dân của quốc gia.”

“Lúc quốc gia nguy nan, sao có thể lấy giới tính ra để đo đạc, cướp đoạt quyền lợi được bảo vệ đất nước của các nàng.”

Một vị quan trẻ tuổi bước ra, ôn tồn nói:

“Những lời công chúa nói đương nhiên có lý, nhưng nữ tử ở ngoài lâu ngày, chung quy có nhiều bất tiện. Nếu kéo dài, e rằng khiến gia đình bất hoà, xã hội mất ổn định.”

Công chúa bật cười lạnh lẽo:

“Lời này đại nhân nói sai rồi, một nhà có hòa thuận hay không, chẳng phải do nữ tử ở bên ngoài mà là do nhân tâm.”

“Các tỷ muội trong ‘Nương tử quân’ đều mang lòng trung hiếu, nguyện dốc sức vì gia quốc, bằng lòng trả giá!”

“Nếu chỉ vì thành kiến mà các ngươi muốn vùi dập tài năng và chí hướng của họ. Vậy mới là mất nhiều hơn được.”

Cuốii cùng, hoàng đế vẫn là người định đoạt.

Ngài ban hôn Công chúa với văn thần của Đại hoàng tử. Lại hạ lệnh thu hồi binh quyền của nàng.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập