Mấy Đời Phiêu Bạt

Mấy Đời Phiêu Bạt

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản

Mấy Đời Phiêu Bạt – Chương 3

8.

Ta vẫn sống đúng bổn phận trong phủ.

Cho đến một ngày nọ, khi gác đêm thì bị lão gia gọi một tiểu nha hoàn canh gác cùng ta vào phòng. Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên:

“Lão gia, phu nhân đã hứa gả nô tỳ cho người khác rồi, xin ngài tha cho nô tỳ…”

“Người nào có thể tốt hơn ta? Ngày mai ta sẽ nâng ngươi lên làm di nương, đi theo ta cơm ngon rượu say, tiểu mỹ nhân ngoan nào, lại đây để ta thơm một cái…”

“Lão gia, phu nhân sẽ giết nô tỳ mất! Hỉ Nhi tỷ cũng bị đánh chết như vậy, xin ngài tha cho nô tỳ…”

“Con tiện nhân này, lắm lời quá, thật mẹ nó mất hứng!”

“Chát! Chát!”

Hai cái tát giòn giã vang lên. Tiểu nha hoàn hét thảm một tiếng, sau đó hoàn toàn im lặng.

Ta đứng ngoài cửa, lòng lạnh ngắt.

Không nhịn được mà nghĩ. Có phải tỷ tỷ kiêu ngạo của ta cũng từng tuyệt vọng cầu xin như thế hay không? Có phải câu trả lời nhận được cũng là hai cái bạt tai không?

Gió lạnh xuyên qua cổ áo, ta run lên một trận. Lần đầu tiên trong đời, đầu óc ta trở nên sáng suốt đến vậy.

Ta chậm rãi đẩy cửa phòng lão gia, rút con dao găm giấu bên chân. Vốn định giữ lại để bảo toàn chính mình, nhưng ai quy định dao chỉ có thể dùng để tự vệ?

Ta bước tới sau lưng lão gia, ánh mắt đỏ ngầu. Bao nhiêu lần trong giấc mơ, ta đã tưởng tượng ra cảnh tượng này, tưởng tượng có thể quay ngược thời gian để cứu tỷ tỷ của ta.

Ta đâm liên tiếp hơn mười nhát. Lão gia chỉ kịp gào thét vài tiếng rồi tắt thở.

Tiểu nha hoàn đã sớm bất tỉnh. Ta xoay người, đi thẳng đến phòng phu nhân.

Đêm nay, ta chắc chắn không sống nổi.

Thế thì thà rằng, nhân tiện báo thù cho tỷ tỷ đi!

9.

Có lẽ bởi vì làm nhiều chuyện ác, giấc ngủ của phu nhân rất nhẹ.
Ngày thường bên cạnh bà ta chỉ có mẫu thân ta trông coi. Mẫu thân thấy ta toàn thân đẫm máu, liền ngây người.

Ta nhanh chóng lên tiếng trước:

“Lão gia chết rồi! Có thích khách! Mau báo cho phu nhân!”

Bà vội vàng chạy vào phòng gọi phu nhân dậy. Ta theo ngay phía sau, nhân lúc phu nhân chưa tỉnh hẳn, dứt khoát đâm mạnh con dao vào ngực bà ta.

Mẫu thân chết lặng, run rẩy chỉ vào ta, há miệng mấy lần mà không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“Bọn họ đã giết tỷ tỷ, đáng chết!”

Ta nhớ lại bộ dáng của tỷ tỷ khi lìa đời, nước mắt không kiềm được mà trào ra. Nhìn mẫu thân, ta nghẹn ngào chất vấn:

“Người rõ ràng biết tỷ tỷ không có lỗi, vậy mà vẫn đứng về phía phu nhân! Tỷ tỷ chết, người cũng là đồng lõa!”

Bà há miệng, nhưng vẫn không thể thốt ra lời nào.

Ta rút dao khỏi ngực phu nhân, nắm chặt trong tay.

“Giờ người có thể gọi gia đinh đến, bảo họ lập tức xử trảm ta. Ta cam tâm tình nguyện.”

Mẫu thân nhiều lần muốn nói gì đó, cuối cùng cắn răng bật ra hai chữ:
“Mau chạy!”

Bà dường như còn vội vã hơn cả ta.

“Khi đến đây, có ai nhìn thấy con không? Mau theo ta đi thay y phục,
đêm nay không có chuyện gì xảy ra cả! Ta không nhìn thấy gì hết!”

Thấy ta sững sờ, bà cúi đầu không dám nhìn vào mắt ta.

“Để ta làm một chuyện đúng đắn vì con và Hỉ Nhi đi.”

Bà đỡ ta rời khỏi phòng.

Xa xa truyền đến tiếng gia đinh hô hoán.

Ta biết, ta chạy không thoát. Ta đẩy mạnh mẫu thân ra, trước ánh mắt kinh ngạc của bà, dùng hết sức cắm con dao vào ngực mình. Ta dùng chút hơi tàn cuối cùng, hét lớn:

“Có thích khách! Mẫu thân mau bảo vệ phu nhân!”

Rồi dần dần khép mắt lại.

Linh hồn ta lơ lửng giữa không trung, nhìn gia đinh an ủi mẫu thân, còn bà ôm xác ta khóc nức nở.

Ta rất hài lòng với kiếp này. Ít nhất, nó oanh oanh liệt liệt hơn kiếp trước rồi mà.

Ta không phụ sự dạy dỗ của mẫu thân. Cũng không quên mối thù của tỷ tỷ.

10.

Ta mơ mơ màng màng trôi dạt trong bóng tối rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng. Khi ta tiến vào ánh sáng ấy, liền nghe thấy vài giọng nói.

Một giọng nữ già nua cất lên: “Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân, là một thiên kim tiểu thư!”

Một giọng bé trai reo lên: “Mau cho con nhìn muội muội, con cũng có muội muội rồi!”

Một giọng nam trầm ổn nói: “Tiểu tử nghịch ngợm, đừng ồn ào, để mẹ con và muội muội nghỉ ngơi.”

Giọng nữ nhân yếu ớt vang lên: Tướng quân, mau để thiếp nhìn con gái chúng ta một chút.”

Nghe những lời ấy, trái tim ta dần bình yên trở lại.

Kiếp này, ta đã đến với thế gian bằng tình yêu thương.

11.

Đời này, xuất thân của ta rất tốt.

Phụ thân là quan viên triều đình, mẫu thân là tiểu thư thế gia.

Từ nhỏ, ta đã được tiếp xúc với vô số điều mà kiếp trước có mơ cũng không dám nghĩ tới. Ta không còn phải học cách bưng trà rót nước, hầu hạ chủ nhân nữa. Thay vào đó, ta theo mẫu thân học chữ nghĩa, cầm kỳ thư họa, thêu thùa nữ công gia chánh.

Ta thích sự tĩnh lặng, còn ca ca lại nghịch ngợm hiếu động hơn nhiều. Huynh ấy yêu thích múa thương luyện kiếm, sáng nào cũng dậy từ tờ mờ sáng để luyện võ trong sân. Bất kể đông hàn hay hè nóng, chưa từng lười biếng dù chỉ một ngày.

Điểm này, ta rất khâm phục huynh ấy.

Thích một thứ gì đó thì phải dốc hết sức mà làm, chứ không chỉ nói suông. Chỉ là, huynh ấy làm đến mức quá đà, giấu diếm cả nhà, lén ghi danh nhập ngũ.

Ngày văn thư chiêu binh được gửi đến, mẫu thân khóc đến cạn nước mắt, phụ thân cũng nhíu chặt chân mày, rất lâu không nói gì. Ca ca thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ non trẻ, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết:

“Đời này, chí lớn của con là tinh trung báo quốc.”

“Phụ thân, mẫu thân, xin hãy thành toàn cho hài nhi.”

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập