36.
Trong lớp học, một nhóm tuần tra xông vào lớp, bắt giữ Chân Ni khi cô ấy đang giảng bài.
Hiệu trưởng ra mặt dò hỏi, kết luận nhận được là:
“Lấy bút danh ‘Tân Canh Giả’ đăng tải các luận điệu phản động trên tạp chí hàng tháng, hiện đã bị bắt giữ.”
Ta biết bút danh “Tân Canh Giả” này, “Canh Giả” cũng có nghĩa là người dân.
Dưới bút danh này, đã có rất nhiều bài viết cổ vũ tự do tư tưởng, kêu gọi nhân dân đoàn kết cùng nhau chống lại ngoại xâm. Cũng đã từng mắng chửi các quân phiệt chia rẽ nội bộ, kẻ cầm quyền chỉ lo tham lam hưởng lạc. Lời lẽ sắc bén, trực diện vạch trần sự thật.
Phong cách viết của “Tân Canh Giả” có lúc uyển chuyển, nhìn từ điểm nhỏ mà thấy sự lớn lao, có lúc lại mạnh mẽ đến vô cùng.
Không ngờ những bài viết này lại xuất phát từ tay của Chân Ni.
Ngày hôm đó, trên trường không dạy học, ta liền trực tiếp trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, ta đã nhìn thấy Trình Vọng.
“Cô đã về rồi!”
Ta vội vã kể lại chuyện Chân Ni bị bắt ở trường. Đáp lại ta là tiếng nức nở của Trình Vọng, hắn dùng tay che mặt.
Ta chợt nhớ lại vẻ mặt lo âu của Chân Ni cách đây không lâu, lòng dâng lên một dự cảm xấu.
“Ngươi không phải đi xa mà là bị bắt phải không?”
Trình Vọng không nói gì, tiếng khóc mỗi lúc một to hơn.
“Bút danh của Chân Ni là ngươi bán đứng đúng không!!”
Lúc này ta còn gì mà không hiểu nữa sao?
Tên này vì mạng sống của mình mà bán đứng vợ con!
Ta giơ tay tát mạnh vào mặt hắn.
“Phì, súc sinh! Nàng còn mang thai con của ngươi, ngươi thật sự có còn là con người hay không?”
Ta tức giận đến mức gần như ngất đi. Ta nắm lấy chiếc đèn bàn gần đó định ném vào đầu hắn, nhưng trong khoảnh khắc đó, ta dừng lại.
“Vì tên tiểu nhân như ngươi, quả thực không đáng. Nếu là trước đây, ta đã sớm lột da ngươi rồi!”
Hiện giờ, điều quan trọng là phải cứu Chân Ni ra.
37.
Trường học đứng ra yêu cầu thả Chân Ni và những người yêu nước khác. Nhưng chính quyền lại đùn đẩy trách nhiệm, không ai chịu đứng ra chịu trách nhiệm.
Chân Ni dưới bút danh trên đã mắng họ từ trên xuống dưới. Dù cuối cùng có phải thả nàng ra thì họ cũng sẽ khiến nàng chịu khổ.
Ta lo lắng vì nàng đang mang thai, liền ra ngoài tham gia biểu tình, mong ép buộc họ nhanh chóng thả Chân Ni, nhưng tiếc là hiệu quả mang lại chẳng được bao nhiêu.
Ta nhớ lại ánh mắt của người dân khi nhìn ta và Chân Ni trên đường, nghĩ đến một kế sách hay. Ta cắt bỏ mái tóc dài đến thắt lưng, trực tiếp cạo đầu. Ta mặc lên người chiếc sườn xám mà Chân Ni từng mặc, đi ra con phố đông vui nhộn nhịp nhất.
Một người phụ nữ đơn thuần sẽ không gây chú ý.
Một người phụ nữ điệu đà có thể thu hút ánh mắt.
Nhưng một phụ nữ điệu đà lại cạo đầu sẽ thu hút sự tò mò rất lớn.
Ta mặc sườn xám, đầu cạo trọc, bộ dạng vừa kỳ lạ vừa quái gở, quả thật đã thu hút sự chú ý lớn.
Ta học theo cách Chân Ni dạy, ngẩng cao đầu.
“Đồng bào! Hãy tỉnh lại đi! Mở mắt ra nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này đi!
“Những người yêu nước đã hết lòng vì dân tộc chúng ta, họ có tội tình gì?”
“Chính quyền ích kỷ, hèn nhát, giúp đỡ kẻ xâm lược đàn áp đồng bào mình, dân chúng không thể đứng nhìn, lịch sử cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi!
“Xin các ngươi! Ngay lập tức thả những người yêu nước! Thả ‘Tân Canh Giả’!”
38.
Chân Ni đã trở về.
Nhìn thấy bụng nàng đã xẹp xuống, ta không nói gì, trực tiếp xin phép nghỉ dài hạn từ trường.
Nàng vực dậy tinh thần, việc đầu tiên làm là đăng báo, tuyên bố ly hôn với Trình Vọng, cả đời không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Sau khi ly hôn, Trình Vọng như trút bỏ được lớp mặt nạ cuối cùng, hoàn toàn đứng về phía kẻ thù của nhân dân, mắng chửi những chiến hữu cũ.
Mà Chân Ni cũng không cần nguỵ trang làm gì nữa. Khi bút danh bị bại lộ, nàng càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Uyển Nghi, cô nói xem, chúng ta phải làm gì để cứu vớt đất nước này?”
“Nếu máu ta có thể đánh thức thêm nhiều đồng bào thức tỉnh, vậy thì cũng đáng giá.”
Nàng càng viết sắc bén hơn, chỉ trích thẳng thừng.
Một ngày nọ, ta phát hiện ra Chân Ni cũng đã cạo đầu.
“Cô vì cứu ta mà cắt bỏ mái tóc dài, sao ta có thể để một mình cô chịu sự chế giễu này được?”
Nàng kéo tay ta đến một ngôi chùa. Nhìn thấy tượng thờ quen thuộc, trong lòng ta bỗng nhiên mơ hồ.
“Đây là…”
Chân Ni nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên: “Cô không biết tướng quân Linh Tú sao? Đáng tiếc cho cô còn đọc qua sử sách!”
“Nam nhân kết nghĩa phải bái Quan Công, còn nữ tử chúng ta kết nghĩa thì đương nhiên phải bái tướng quân Linh Tú rồi.”
“Chỉ cần tuyên thệ trước tướng quân Linh Tú rồi khắc dấu đỏ lên mu bàn tay, chúng ta sẽ là tỷ muội chí thân suốt đời.”
“Về sau nếu thấy tỷ muội nào có dấu đỏ trên tay mà gặp khó khăn, thì dù có giúp được cũng phải giúp, đó là quy củ của việc kết nghĩa với tướng quân Linh Tú.”
Sau mấy trăm năm, ta lại một lần nữa cất tiếng gọi những lời giấu kín trong sâu thẳm ký ức.
“Hôm nay ta thề, đời đời kiếp kiếp là tỷ muội, nữ nhi đồng tâm, lời thề kiên định.”
“Chung thuyền trong gió bão, cùng nhau vượt qua gian khó, thề này không thay đổi, trời đất chứng giám!”
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập