1.
Ta thường nghi ngờ tỷ tỷ có thể nhìn thấy những thứ mà ta không thể nhìn thấy.
Khi không có người xung quanh, chỉ còn lại mỗi hai chúng ta. Tỷ tỷ nằm trên giường, giơ nắm tay nhỏ nhắn lên không trung, giương nanh múa vuốt, ánh mắt tràn đầy điên cuồng.
“Chà, một bát lẩu cay thật lớn! Ta ăn, ăn, ăn!”
“Oa, còn có một ly trà sữa khoai môn trân châu, ta uống, uống, uống!”
“Wow, gà rán, hamburger, khoai tây chiên, khoai lát, bánh kem, mau mau chui hết vào miệng ta!”
Mỗi lần như vậy, ta đều không nhịn được mà bò ra xa hơn một chút.
Chỉ sợ nàng ăn luôn cả ta.
2.
Tính cách tỷ tỷ hoạt bát, mẫu thân đặt tên là Hỉ Nhi. Ta trầm lặng hơn, mẫu thân gọi ta là Xảo Nhi.
Phụ mẫu ta đều là nô bộc của Cao gia.
Phụ thân vì bảo vệ tiểu thiếu gia mà bị ngựa giẫm gãy xương sườn, chẳng bao lâu sau liền qua đời.
Ta và tỷ tỷ bẩm sinh đã trở thành nô bộc, cũng là con của một quả phụ.
Đời này ngoài chủ nhân ra, không ai có thể định đoạt sinh tử của ta, kể cả là tướng công của ta đi chăng nữa.
Ta vui mừng vì không bị người chồng đồ tể đánh chết giống như kiếp trước. Nhưng cái giá phải trả là đời đời kiếp kiếp làm nô làm tỳ, kể cả con cháu sau này cũng chỉ có thể làm nô tỳ.
Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy cách hầu hạ chủ nhân.
Câu đầu tiên mẫu thân dạy chúng ta không phải cha cũng không phải mẹ, mà là phu nhân.
“Tất cả mọi thứ của chúng ta đều là do phu nhân ban cho, phu nhân chính là trời của chúng ta.”
“Toàn bộ Cao gia chúng ta chỉ nghe lời phu nhân. Nếu phu nhân muốn chúng ta chết, chúng ta phải chết.”
“Phu nhân gặp nạn, dù có phải liều mạng, các con cũng không được phép chần chừ.”
Mỗi lần như vậy, tỷ lại trốn sau lưng mẫu thân làm mặt quỷ với ta.
Ta bị chọc cười khanh khách, lập tức bị mẫu thân trừng mắt giận dữ.
Ban ngày ta nghe những bài thuyết giáo dài dòng của mẫu thân, ban đêm tỷ lại truyền thụ cho ta những lý luận đại nghịch bất đạo.
“Muội đừng nghe lời mẫu thân nói. Phu nhân gặp chuyện tự nhiên sẽ có hộ vệ bảo vệ bà ấy, muội đừng có mà ngu ngốc xông lên, mạng của chúng ta chỉ có một mà thôi.”
“Phải tích góp nhiều bạc phòng thân. Nếu sau này có thể rời khỏi Cao gia, tự lập môn hộ thì tốt biết mấy.”
3.
Mẫu thân bận rộn chăm sóc tiểu thiếu gia, ta và tỷ tỷ nương tựa vào nhau mà lớn lên.
Ta thường nghe tỷ lẩm bẩm mấy thứ như “mạng lưới không dây”, “thủ kê”.
“Thủ kê” là gì ta không biết, nhưng “lưới” thì ta hiểu.
Kiếp trước khi sống trong cảnh nghèo đói, ta cũng từng giăng lưới đánh cá vài lần. Vì vậy, đến sinh nhật mười tuổi, ta tự tay đan một tấm lưới đánh cá tặng tỷ tỷ.
Lúc đầu nàng không hiểu đó là gì, nhưng sau khi ta giải thích xong, nàng lại cười ngả cười nghiêng.
Nàng nhéo má ta: “Muội muội của ta đáng yêu quá đi mất!”
Ta nhíu mày đập tay nàng, nghĩ lại thì tuổi ta có khi còn lớn hơn nàng ấy chứ.
Tỷ tỷ lấy ra hai chiếc bánh bao tựa như dâng hiến bảo vật: “Sinh nhật sao có thể thiếu bánh sinh nhật được?”
Ta chớp mắt, nghiêm túc sửa lại: “Đây là bánh bao.”
Tỷ tỷ le lưỡi với ta, móc ra hai cây nến không biết kiếm ở đâu ra.
Giọng điệu có chút ngang ngược: “Ta nói là bánh sinh nhật thì nó chính là bánh sinh nhật.”
Nàng mạnh mẽ cắm nến lên bánh bao, giục ta nhắm mắt ước nguyện.
Ta đã quen với sự khác thường của tỷ tỷ từ lâu. Vì thế, ta nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện: Hi vọng tỷ tỷ của ta mãi mãi hạnh phúc.
Vừa mở mắt liền thấy tỷ tỷ cười với ta.
Ta tò mò hỏi: “Tỷ ước nguyện chưa?”
Nàng mỉm cười: “Nguyện vọng của ta là đưa muội đến thời đại của chúng ta.”
“Như vậy thì ta có thể cho muội ăn bánh sinh nhật thật sự, dẫn muội đi công viên giải trí, ăn kem.”
Nàng một hơi kể ra vô số món ăn nghe có vẻ rất ngon.
Cuối cùng, nàng luyến tiếc nói: “Muội mà ở thời đại của chúng ta thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Vẻ mặt nàng trở nên mất mát, giọng nói cũng đột ngột dừng lại.
Ta đang nghe đến say mê, không ngờ nàng lại bất chợt ngừng lại.
“Vì sao không nói tiếp?”
“Muội thật sự muốn nghe à?” Tỷ tỷ có lẽ đã nhịn rất lâu, thấy ta gật đầu liền lập tức thao thao bất tuyệt.
Đêm đó, nàng kể cho ta nghe rất nhiều điều ta chưa bao giờ tưởng tượng được.
Cũng mở ra cho ta một cánh cửa đến thế giới mới.
4
Tính cách của tỷ tỷ hoạt bát, hơn nữa lại có khí chất khác biệt.
Khi thiếu phu nhân mang thai, thiếu gia nhìn nàng với ánh mắt sâu xa khó hiểu hơn trước. Thiếu gia ám chỉ một cách lộ liễu, tỷ tỷ cũng nhận ra điều đó. Từ đó về sau, mỗi ngày nàng đều mang một bầu tâm sự nặng nề.
Tối hôm ấy, hiếm khi nàng không trêu chọc ta mà lại nghiêm túc hỏi:
“Muội cảm thấy thiếu gia có yêu thiếu phu nhân không?”
Ta tràn đầy ngưỡng mộ, giọng nói đầy mong chờ:
“Tất nhiên rồi.”
“Thiếu phu nhân bị ốm nghén, thiếu gia liền sai người mua món ô mai nàng thích nhất, còn cho người đi mời đại phu giỏi nhất nữa.”
Tỷ tỷ gõ nhẹ lên trán ta.
“Ngốc quá, hắn chỉ cần động môi ra lệnh đã gọi là yêu sao?”
“Nếu thực lòng yêu nàng ta, sao còn tam thê tứ thiếp?”
Tỷ tỷ thở dài:
“Lòng dạ nam nhân có thể chia cho rất nhiều người.”
Ta có chút không hiểu:
“Nhưng chuyện tam thê tứ thiếp chẳng phải từ xưa đến nay vẫn như vậy sao?”
“Xưa nay như thế thì có nghĩa là đúng sao?”
Nghe câu hỏi của tỷ tỷ, ta cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó sắp phá đất mà trồi lên. Nàng vuốt tóc ta, nhẹ giọng nói:
“Dạo trước ta nghe người ta nói, thiếu gia đem một tiểu thiếp của hắn tặng cho một người bạn thân thường hay đến uống rượu.”
“Nếu bị đối xử như một món hàng hóa, còn bị đem ra đổi chác, ta thà chết còn hơn.”
“Còn không bằng tìm một nông phu thật thà mà gả, dù có chết cũng không làm thiếp đâu.”
Ta nhẹ giọng nói:
“Làm chính thê trong nhà thường dân cũng không dễ dàng gì.”
Kiếp trước, ta chỉ vì nói chuyện với một khách quen vài câu mà bị gã đồ tể nghi ngờ không đứng đắn rồi bị hắn đánh chết. Những nữ nhân có số phận như ta, đếm không xuể.
Tỷ tỷ không biết nghĩ tới điều gì, vậy mà lại gật đầu:
“Cũng đúng, vậy thì sau này chúng ta đừng lấy chồng nữa.”
Ta bật cười:
“Sao có thể? Cha mẹ sẽ không đồng ý, phu nhân cũng không đồng ý đâu.”
Dù sa thì những tỳ nữ có chút nhan sắc như chúng ta đều sẽ bị phu nhân ban thưởng cho đám gia nô thuận mắt để thu phục lòng người. Sẽ chẳng ai để tâm đến suy nghĩ của chúng ta như thế nào cả.
Tỷ tỷ thở dài, chống cằm than thở:
“Dù có là một nghìn năm sau thì người ta vẫn thúc ép cưới gả, huống chi là bây giờ.”
“Thật mong ta có thể tích góp được nhiều bạc hơn, chờ đến khi cầu xin được ơn điển từ phu nhân, đến lúc đó ta sẽ đưa muội rời khỏi Cao gia.”
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập