Quách Tụng ít nói, chỉ gật đầu đáp lại:
“Ừm, được đó.”
Tô Uyển Uyển quay sang hỏi tiếp:
“Kỷ Nguyên thì sao?”
Bị Uyển Uyển điểm tên, Kỷ Nguyên mới chậm rãi lên tiếng:
“Thầy này còn tốt hơn thầy giáo cũ nhiều.”
Uyển Uyển gật gù:
“Vậy thì mong là thầy ấy đừng bị bọn mình dọa chạy mất.”
Nói xong, phía sau Uyển Uyển bỗng nhiên lộ ra một cái đuôi cáo trắng muốt, phe phẩy qua lại.
Quách Tụng cúi xuống nhặt mấy sợi lông cáo trên sofa bỏ vào thùng rác bên cạnh:
“Đừng lộ đuôi nữa, lông rụng đầy nhà, dọn mệt lắm.”
Uyển Uyển mặt phồng lên, mạnh mẽ lắc cái đuôi vài cái:
“Có phải cậu dọn đâu!”
Quách Tụng vẫn cặm cụi ăn khoai tây chiên, lí nhí đáp:
“Ờ… cũng đúng, toàn thầy Phùng dọn mà.”
Nghe vậy, Uyển Uyển lập tức thu hồi cái đuôi, cẩn thận chỉnh lại váy áo, trở lại làm cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu.
Bên kia, trong bếp, Phùng Lục Ly phân công hai nhóc nhỏ rửa rau xong thì tự tay bật máy hút mùi, bắt đầu xào nấu, động tác cực kỳ thuần thục. Mỗi khi mở nắp nồi, hương thơm ngào ngạt lập tức lan tỏa khắp gian nhà.
Tần Khâm hít một hơi sâu mãn nguyện:
“Ưm…Lâu lắm rồi em mới ngửi thấy mùi cơm nóng như vậy, thật ra chỉ có đồ ăn của con người là ngon nhất thôi!”
Phùng Húc Hựu đứng bên cạnh bật cười lạnh lùng:
“Thế mấy con sâu đầu to trên cây hôm trước đâu, không phải cậu còn ăn ngon lành đấy thôi?”
Tần Khâm đứng hình luôn:
“…”
Không biết hai đứa có thù truyền kiếp gì mà cứ hễ gặp nhau là Phùng Húc Hựu liền châm chọc Tần Khâm tới bến, chẳng ngại âm dương quái khí:
“Tôi cứ tưởng phượng hoàng là phải ăn sương sớm, uống nước thần thánh kia cơ mà.”
“Đừng nói nữa! Đồ xấu xa! Cậu… làm sao cậu biết chuyện đó!”
Mặt Tần Khâm đỏ bừng, trợn mắt hét lên.
“Suỵt.” Phùng Lục Ly nghiêng đầu nhắc nhở:
“Hai đứa ra ngoài chơi, đừng làm ầm lên, dọa thầy giáo mới sợ hết hồn. Nửa tiếng nữa về ăn cơm.”
Lộc Minh sắp xếp xong đồ đạc mới bước xuống, lúc này Phùng Lục Ly đã bày xong một bàn đầy thức ăn, hai đứa nhóc đánh nhau khi nãy cũng đã trở về, lại gọi thêm ba đứa còn đang xem phim, cả bảy người vừa đủ ngồi quanh bàn tròn lớn.
Phùng Lục Ly chia hết các món ăn vào từng đĩa nhỏ trước mặt mỗi người, dòm qua chẳng khác nào kiểu “cơm Tây sốt Tàu”, vừa buồn cười vừa lạ.
Lạ nhất là khi thấy Phùng Lục Ly thò tay vào túi móc ra một tờ phù vàng, dán lên đĩa trước mặt Quách Tụng, rồi cắm thêm mấy cây nhang lên, Quách Tụng bưng cả đĩa mùi lên hít lấy hít để, vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Lộc Minh chưa hết lạ, lại thấy Phùng Lục Ly lấy một tờ phù nữa dán lên lưng Kỷ Nguyên. Kỷ Nguyên khẽ nói cảm ơn, rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Lộc Minh nhìn cảnh tượng đó mà trong đầu ngổn ngang câu hỏi: Đây là nghi thức gì vậy, ăn cơm cũng phải dán phù đốt hương ư?
Phùng Lục Ly chỉ cười tủm tỉm, ánh nhìn sâu xa khó đoán. Quách Tụng thì hít hương xong, bày ra bộ mặt thỏa mãn, đặt đĩa thức ăn xuống rồi chẳng hề động đũa thêm nữa. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đồ ăn trong đĩa đã sẫm màu đi rõ rệt.
Lộc Minh thấy có gì không ổn, nhưng lại tự trấn an: Chắc mình nghĩ quá rồi. Anh dè chừng rồi hỏi:
“Quách Tụng không ăn cơm à?”
Tần Khâm nhanh nhảu chen vào:
“Cậu ấy đang giảm cân đó mà, ngửi mùi là đủ rồi!”
Lộc Minh nghĩ bụng: Đã thế, lúc ăn hạt dưa với khoai tây chiên sao chẳng thấy cậu ấy giảm cân gì cả? Lại chỉ tiếp:
“Thế còn mấy tờ giấy vàng này là sao?”
Tần Khâm ngượng ngùng cười khan:
“À, ấy, cái này…”
Chưa kịp nghĩ lý do, Phùng Húc Hựu đã chen vào, giọng lạnh tanh:
“Có phù thì ăn cơm mới yên tâm, tâm lý mà thầy. Có phù ăn ngon hơn.”
Vẻ mặt nghiêm túc như thật. Đến mức, nếu không để ý thì người ta cũng tin là thật.
Lộc Minh: “……”
Cảm giác bản thân như vừa rớt vào ổ tà giáo.
Phùng Lục Ly thấy vậy liền đổi chủ đề, ánh mắt cong cong cười:
“Thầy Lộc Minh chắc còn thiếu một số vật dụng sinh hoạt, tôi đưa thầy đi mua thêm nhé?”
Lộc Minh gật đầu, khách sáo đáp:
“Ngại quá, làm phiền thầy rồi.”
Đám nhỏ bên cạnh nghe nói thầy Lộc Minh với thầy Phùng đi ra ngoài, ai nấy đều rôm rả.
Tô Uyển Uyển giơ tay, giọng réo rắt:
“Thầy ơi, đi ra trung tâm thị trấn mua đồ nha! Em muốn uống trà sữa!”
“Em cũng muốn!” Tần Khâm tiếp lời, “Cho em một ly trà sữa phô mai ô long! Anh Húc Hựu, anh uống không?”
Hai người đánh nhau ban nãy bây giờ lại “tình thân mến thân”. Phùng Húc Hựu lắc đầu:
“Không cần, trong tủ lạnh còn bình Đại Hồng Bào, tôi chưa uống hết.”
Tần Khâm bĩu môi, càu nhàu với Tô Uyển Uyển:
“Thấy chưa, ông ‘cụ non’ nhà này chẳng bao giờ chịu uống trà sữa đâu.”
Phùng Húc Hựu: “……”
Quách Tụng thì sáng rỡ mắt, quay sang Tô Uyển Uyển nhắc:
“Uyển Uyển ơi, nhớ viết thêm bánh su kem nhé!”
Lộc Minh cười xoa đầu cậu:
“Bảo giảm cân mà cứ đòi ăn vặt mãi.”
Quách Tụng giật mình, cúi gằm:
“Vẫn… vẫn giảm mà.”
“Đừng ăn mỗi đồ ngọt, cơm cũng phải ăn cho khỏe nhé!”
Quách Tụng lí nhí:
“Dạ, em biết rồi.”
Phùng Lục Ly khẽ vỗ vai cậu, dịu dàng:
“Tôi chỉ định đưa thầy Lộc ra tiệm gần đây mua ít đồ thôi, nếu muốn gì các em tự góp tiền rồi tự đi nhé. Nhớ về sớm, đừng la cà rong chơi nhiều.”
“Vâng ạ!” Năm cái đầu nhỏ đồng thanh trả lời.
Bên kia, vừa bước ra khỏi sân, một làn gió nóng, oi bức liền ập tới, mang về cảm giác chân thật của cuộc sống bên ngoài. Chỉ ở ngoài này, Lộc Minh mới thực sự thấy mình đang ở giữa “thế giới thực”.
Anh khẽ hít sâu một hơi, tiện miệng mở lời:
“Chỗ này điện chắc tốn dữ lắm hả thầy?”
Phùng Lục Ly chỉ mỉm cười:
“Cũng bình thường thôi, ở đây âm khí nhiều, mùa này mở điều hòa cũng chẳng cần mấy.”
Lộc Minh: “……” Âm khí?
Anh cười gượng, không biết phải nói gì, đành im lặng luôn cho an toàn.
Nơi đây toàn đồi núi thấp, một quả chồng lên một quả. Từ nhà đi bộ ra tiệm cũng gần cũng chẳng xa, lại sát chân núi. Đoạn đường này mới được dựng thêm một cái chòi nghỉ, dọc lối còn mấy cụ già ngồi phe phẩy quạt, vừa hóng mát vừa chuyện trò xôm tụ.
Vừa thấy hai người đi tới, dù chẳng mấy ai quen Lộc Minh nhưng ai cũng biết thầy Phùng, ai nấy cũng gọi rôm rả:
“Thầy Phùng ơi, lại ăn dưa với tụi tôi! Dưa này để trong giếng ăn mát lạnh lắm!”
Phùng Lục Ly lễ phép xua tay:
“Dạ không, cảm ơn các bác. Tụi con mới ăn cơm xong, no quá rồi.”
Lộc Minh để ý: nhìn bề ngoài thì Phùng Lục Ly luôn niềm nở, lịch sự với người lớn, gương mặt luôn giữ nụ cười, nói chuyện thì hòa nhã, chẳng bao giờ tỏ ra mất kiên nhẫn. Nhưng sâu bên dưới vẻ ngoài ấy, rõ ràng là một người không chủ động gần gũi ai, lúc nào cũng giữ khoảng cách.
Đi lâu rồi, Lộc Minh mới nhận ra sự khác biệt ấy. Ngẫm lại ngày xưa khi còn đi học, anh cũng từng như thế này – chỉ là mình cố ý tránh xa người khác. Còn với Phùng Lục Ly, dường như đó là một sự xa cách bẩm sinh, in sẵn trong máu.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập