Chương 298: Sức mạnh thay đổi vận mệnh ! ( thượng )
Màn trời đen đặc, cuồng phong ồn ào.
Đèn pha chỉ có thể chiếu sáng ra cột sáng có đường kính không tới 5m trong thế giới được cát sỏi bao phủ này, mỗi một lần đều có tảng đá không thua gì ngón cái đập về phía cửa xe rồi phát ra từng đợt vang dội doạ người.
Một chiếc xe tràn đầy vết trầy đang lần mò trong thế giới kinh khủng trước mắt.
Nó lung lay sắp đổ tựa hồ sẽ bị xé thành mảnh nhỏ ở một giây sau.
Không có ai biết tiểu đội của Rebecca đã trải qua việc gì…
Bọn hắn nhiều lần trở về từ cõi chết trong các cuộc bao vây chặn đánh, cuối cùng tạm thời thoát khỏi truy binh bằng vào kỹ thuật lái xe can đảm và cẩn trọng của Falco, nhưng bây giờ bọn hắn phải đối mặt với địch nhân nguy hiểm nhất lúc này —— Đó chính là bão cát mà không Nomad nào dám dễ dàng xông vào.
“Đáng chết!”
Kiwi thử rất nhiều lần, dùng sức đập tay vào bàn phím, tìm không thấy tín hiệu mang ý nghĩa bọn hắn bị mất phương hướng, mà điều này ở hoàn cảnh phức tạp như Badlands thì tương đương với phía trước vô cùng có khả năng là vực sâu vô tận.
Rebecca nghe được âm thanh đã sầm mặt lại, nhẹ nhàng cắn răng ngà ——
“Bà già cứ hay tức giận thì sẽ mọc ra nếp nhăn a.”
Kiwi biết tiểu cô nương muốn dùng giọng khôi hài và tận lực buông lỏng để an ủi mình, nhưng mà hiện giờ nếu không tìm thấy phương hướng thì cả xe sẽ xong đời trong gió lốc…
Mắt thấy Kiwi gánh vác trách nhiệm rút lui đã cảm thấy phẫn nộ bởi vì hy vọng xa vời, Falco cũng thấp giọng nói: “Bây giờ ta tận lực lái chậm một chút, tìm chung quanh có khu vực nào đủ lớn để tránh bão không —— Yên tâm đi, bằng vào kinh nghiệm của ta đến xem, vận khí của chúng ta sẽ không kém đến mức gặp ngay mắt bão ở con đường đã chọn.”
Bây giờ thứ Kiwi cần chính là nơi giống như tháp truyền tín hiệu, mặc kệ là cái gì, thậm chí là bộ chuyển đổi tín hiệu TV kỹ thuật số cũng được.
NetWatch đều lắp đặt điểm truy cập lên tất cả thiết bị trong phạm vi bao trùm của Night City, ít nhất có thể tìm ra một phương thức để rời đi.
“Không biết Lin thế nào… Falco, tận lực lái chậm chậm một chút, ta dùng phương pháp tìm kiếm thiết bị tới xem thử ven đường có chỗ nào truyền tín hiệu được không —— Dù hy vọng không lớn, nhưng cũng phải thử xem, chỗ của Lin tuyệt đối cần chúng ta trợ giúp.”
Khuôn mặt nhỏ của Rebecca lập tức xệ xuống…
Đúng a, Lin và Emma, kể cả có thêm bộ đội vũ trang của công ty, thì thật sự có thể tìm được Cyberskeleton trong ba con đường vận chuyển sao?
Lo lắng trong nội tâm nàng tuyệt không thấp hơn Kiwi.
Một hồi trầm mặc.
“Tên kia… Ân, nói như thế nào đây ? Sống đến tầm tuổi này, đây là lần đầu ta gặp được ai như hắn ——”
Falco tựa hồ không muốn để cảm xúc ngột ngạt như vậy tràn ngập ở chung quanh, thế là mở miệng phá vỡ hết thảy, “Đặc biệt, thậm chí là vô cùng đặc thù.”
“Đặc thù…?”
Rebecca hơi nhíu lấy lông mày màu xanh nhạt có phong cách Punk mười phần, không biết hai chữ này đến cùng có hàm nghĩa gì.
Một bên khác, Kiwi giương lên mí mắt.
Falco sau khi nhìn xem kính, “Các ngươi không nhận thấy điều gì sao ? Tên kia… Tựa hồ chưa bao giờ sợ công ty.”
Kiwi điều chỉnh tâm tình xong tiếp tục loay hoay laptop để tìm kiếm thiết bị, “Hừ hừ… Ta vừa tiếp xúc qua liền biết. Ta và… Netrunner cũ nào đó từng đồng hành ( Lucy )——”
Dường như không muốn dùng một vài từ ngữ tốt đẹp để hình dung nữ hài kia.
Bởi vì Kiwi là kẻ phản bội trước.
“Chúng ta điều tra người này, tân binh ở Barghest, lại trở thành tầng quản lý của công ty trong thời gian cực ngắn, rồi tự lập môn hộ, đùa lửa dưới mí mắt của Arasaka, Militech, Biotechnica, Dogtown… Thậm chí là NUSA và Netwatch. Nói loại chuyện này ra ở trong quán bar của Night City thì đoán chừng cũng không có mấy ai tin đúng không ?”
“Nếu như đây còn chưa được tính là đặc thù, vậy ta thật sự không biết rõ cái gì mới được xem như đặc thù.”
Falco thấy đã đạt đến mục đích an ủi, thế là mỉm cười không nói thêm gì nữa, chỉ là nghiêm túc nhìn con đường phía trước, tận lực khống chế tốc độ.
Rebecca nhẹ nhàng thì thầm nói: “Đó là những thứ hắn đáng giá có được, bởi vì tên khôn đó chưa bao giờ coi mạng của mình ra gì ——”
Lời nói xoay chuyển.
“Tên kia a… Giống như tay súng mạo hiểm trong trò chơi điện tử, có đôi khi thật muốn xé đầu hắn ra xem có chứa thẻ hồi sinh trong đó không, ngô… Hoặc là hắn cũng không phải là người, mà là người ngoài hành tinh ? Hay là tới từ thế giới khác —— A ha ha.”
Lời này để cho hai người khác trong xe cũng ngẩn ra, trên trán đều xuất hiện một tia mồ hôi lạnh.
Không biết vì sao, bọn hắn thực sự cảm thấy rằng đây là lời giải thích duy nhất có thể phù hợp, bởi vì Lâm Dược đã làm ra rất nhiều chuyện như bản thân đã biết rõ kết quả, thậm chí về một vài tình báo mà lính đánh thuê phổ thông có dùng cả một đời cũng không tiếp xúc nổi, hắn vẫn có thể nói ra miệng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có ai biết rõ rốt cuộc hắn đã biết được những điều này bằng cách nào…
Rebecca nhìn xem biểu lộ của hai người, cũng sửng sốt một chút.
“Uy… Ta nói đùa thôi a.”
Falco thở dài, “Vậy liền càng không cần lo lắng cho hắn, chúng ta bây giờ chỉ cần lo cho bản thân là được… Nhưng vẫn là cảm ơn lời an ủi của ngươi, Rebecca.”
Rebecca vỗ vỗ lồng ngực bằng phẳng, biểu thị không hổ là ta.
“Chuyện xấu nói không chừng cũng là chuyện tốt, chuyện tốt nói không chừng sẽ càng tốt hơn, đây chính là bí quyết để vui vẻ.”
Kiwi biểu thị đồng ý.
“Hừ hừ, cũng tỷ như dù chúng ta không tìm thấy tín hiệu, nhưng ít nhất Netrunner của đối phương cũng không thể Hack vào xe hoặc Hack vào BCI của ta theo internet, đây đúng là chuyện tốt.”
Rebecca nắm tay rồi hô to, “Uy, mấy tên Netrunner nhà các ngươi rất quá phận, thực sự cảm thấy ta không có trí thông minh sao ? Fuck !”
Luồng không khí áp lực được hóa giải gần đủ rồi ——
Netrunner bây giờ cảm giác tâm tình mình tốt hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, con ngươi màu vàng nhạt của nàng hơi hơi lệch ra về bên phải, trên màn hình laptop hấp thụ rất nhiều bụi bậm đột nhiên xuất hiện ô biểu tượng, thậm chí phát ra một thanh âm nhắc nhở có chút dễ nghe !
“Falco!”
Xe đột nhiên ngừng !
“Tìm được ?!”
Kiwi khó có thể tin mà nhìn màn hình.
Phụ cận đây có thiết bị báo hiệu công suất cao được hỗ trợ bởi hộp biến áp… Mang ý nghĩa vô cùng có khả năng tồn tại chỗ tránh bão.
Thế là nàng đốt lên một điếu thuốc lá, không chút do dự rút ra dây kết nối định cắm vào laptop.
Đúng lúc này, Rebecca đột nhiên nói: “Có thể xác định khoảng cách sao ? Có lẽ chúng ta nên xác định phương hướng căn cứ vào độ mạnh yếu của tín hiệu, bởi vì một khi nối vào internet sẽ rất có thể bị Netrunner của Militech và Arasaka …”
“Dĩ nhiên không phải lo lắng bà già nhà ngươi a, vạn nhất ngươi nằm xuống thì chúng ta sẽ không tìm thấy đường.”
Rebecca khi lo lắng kiểu gì cũng sẽ nói mạnh miệng, nhưng Kiwi có thể nghe hiểu.
Nàng dùng bàn tay nhỏ dài nắm bóp mặt tròn của Rebecca, “Cần tiết kiệm thời gian một chút.”
Đang khi nói chuyện, liền đâm vào dây kết nối, kèm theo lưu quang hiện lên trong mắt, Kiwi cấp tốc so sánh bản đồ để xác định phương vị, rồi chỉ rõ phương hướng cho Falco dựa theo phương thức định vị bằng ba điểm ——
Góc mắt hơi chuyển qua cô nương đang khẩn trương nhìn mình bên cạnh, Kiwi cảm nhận tới việc được người dựa vào và lo lắng đến…
“Không phải rất tốt sao ——”
Lúc này, ở phần cuối của một đội xe cũng trong cơn bão, Netrunner nằm ở nơi chứa hàng đã mở mắt ra, ánh mắt màu máu tựa như lệ quỷ!
Xoẹt!
Con ngươi Kiwi lập tức trừng lớn.
Dưới ánh nhìn của Rebecca, sau gáy của nàng phun ra một chuỗi hồ quang điện, trong bóng ngược của con ngươi, ánh sáng trên thuốc lá dài nhỏ ở mặt nạ của Kiwi đã vẽ ra một quỹ đạo tuyệt đẹp giống như sao băng rơi.
Một bàn tay to vụt ra từ phía trước, xé đứt dây kết nối trên tay Kiwi.
“Gạt người chớ…”
Rebecca nhìn xem phần lưng cong lên của Kiwi, con ngươi của nàng đang lay động với tần số cao, cơ thể run run cùng một chỗ với tiếng ho khan từ cổ họng.
Nàng phản ứng lại lập tức nhào tới để tháo ra mặt nạ của Kiwi, làm cho hệ hô hấp có thể tiếp xúc không khí bằng phạm vi lớn.
“Kiwi! Kiwi!!!”
“Fuck, Falco, mau nghĩ biện pháp ——”
Tài xế lão luyện nhìn chằm chằm bão cát đã hoàn toàn không có cách để phân rõ phương hướng.
“Khục…”
Kiwi đưa tay lên trong ánh mắt mờ mịt lại sợ hãi của Rebecca, một tay chỉ chỉ hướng về phía, tựa hồ còn muốn chỉ đường cho đồng đội.
“Đằng sau có để trang bị cấp cứu và các loại thuốc chứa !”
Rebecca nghe giọng Falco vội vàng giật ra ba lô, đồ hỗn tạp bên trong rơi lả tả xuống, tay nàng run run tìm thứ Kiwi cần dùng đến trong một đống tạp vật, “Đáng chết đáng chết…”
“Rebecca!”
“Rebecca! Hắc!”
Falco lớn tiếng nhắc nhở Rebecca tỉnh táo ——
Rebecca run rẩy đẩy hộp thuốc có miệng cắm vào khí quản ở hàm dưới của Kiwi, Falco cắn răng cảm giác tình huống hỏng bét tới cực điểm.
“Lin…”
“Bước kế tiếp nên làm gì?!”
Falco tự hỏi ở trong lòng.
Nhưng mà, đáp lại hắn chỉ có … địch nhân định vị tới đây !
Đông!
Đằng trước tựa hồ có một quả cầu sắt lớn rớt xuống, có kích thước lớn bằng một chiếc xe…
Âm thanh nặng nề để cho người ta hoài nghi có phải đã xảy ra động đất không!
Falco trơ mắt nhìn xem ô tô bay trên không, trong khoảnh khắc đó, hắn thấy được một cánh tay màu đen trên mui xe kia!
Đây… Là việc người làm được sao?
Oanh!
Chiếc ô tô mệt mỏi này lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, thế giới là một mảnh mê muội và mơ hồ.
Cuối cùng nó đã lật ngửa, mấy người treo ở trên dây an toàn sớm đã hôn mê bất tỉnh, con mắt Rebecca sưng lên thấy được một bàn tay máy màu bạc trắng chậm rãi vươn tới, phát ra thanh âm bén nhọn như nức nở kêu rên xuyên qua kết cấu Cyberware, thấy không rõ khuôn mặt, trên đó chỉ có hai khỏa mắt đỏ.
“Địt…”
“mẹ mày Militech…”
Gorilla Arm của Rebecca duỗi ra một cây ngón giữa.
“Ngươi nói cái gì?”
Nam nhân ngồi xổm người xuống có chút không nghe rõ.
Sau khi nhìn thấy nữ hài ngất đi, hắn mới đứng dậy vẫy vẫy tay, đè vào tai nghe kiểu cũ, “Tới đây.”
Tiếng động cơ ầm ầm truyền đến, đều không ngoại lệ là người của Militech.
……
“Ngươi làm gì?!”
Có ba người đang ngồi trên một chiếc xe việt dã Coyote được cải tiến, nó đang tắt đèn và đỗ trong cơn bão.
Tay lái phụ Mitchell kéo lại cô nương muốn đẩy cửa xe ra để đi xuống, “Ngươi không thấy sao ? Trong xe có thể là Nomad, nhưng những người chặn đánh tuyệt đối là công ty ! Ngươi nhìn !”
Khẩu pháo trên xe dùng để công kích địch nhân lúc này được dùng như ống ngắm có độ phóng đại cao, tiểu đội công ty giơ súng xuống xe đã vây quanh ô tô bị lật, Panam thấy rõ toàn bộ quá trình khi kẻ đứng giữa động thủ, vật kia không có quan hệ quá lớn với người, hoàn toàn là vũ khí làm từ máy móc !
“Militech…”
“Scorpion, chúng ta cũng từng xử lý mấy con chó của NUSA, Panam chuẩn bị xuống trêu chọc đám người kia, ngươi cảm thấy thế nào ?”
Scorpion quanh năm đeo mặt nạ chiến thuật chống gió màu đen đã lắc đầu, “Tay chân của công ty, loại cao cấp… Chúng ta đi xuống cũng chỉ là đồ ăn, mấy kẻ ngu kia thảm rồi.”
Mitchell nhìn chằm chằm Panam bằng ánh mắt cảnh cáo, “Đừng tìm đường chết, chúng ta tới để khuyên ngươi trở về giúp Saul, lần này may mà có bão tới —— Đi thôi, tìm nơi tránh bão để chờ một đêm, quên đi thứ vừa nhìn thấy rồi ngoan ngoãn trở về doanh địa.”
“Lại nói, Graffiti của Nomad ? Vậy không phải người của chúng ta, có lẽ là người của bộ lạc【 Red Ocher 】, nhưng cần gì phải bận tâm !”
Tính tình nóng nảy của Panam lập tức bị hai nam nhân này đốt lên.
“Nói nhảm cái đéo gì vậy ! Chẳng lẽ cứ đứng đực mặt ở đây nhìn xem binh sĩ công ty xử quyết những người kia sao ? Fuck… Công ty đều chơi như vậy trên Badlands, Nomad sớm muộn sẽ bị đuổi tận giết tuyệt!”
Scorpion chèn vào giữa hàng ghế trước, hắn tự tay vỗ vỗ Mitchell, “Uy, nói ngươi đó !”
Mitchell nói một cách bất đắc dĩ: “Panam, Saul chỉ muốn mưu một đường ra cho bộ tộc, ngươi cũng nhìn thấy hạ tràng nếu không hợp tác với công ty ——”
Ngay tại khi Mitchell chuẩn bị khuyên bảo “nhu hòa” tiếp, một luồng gió cát đã thổi tới chỗ người lái chính.
“Fuck ! Scorpion!”
Scorpion định đi ra giữ chặt Panam lại, không nghĩ tới khi Panam đi ngang qua hàng ghế sau, nàng đã đạp lại cánh cửa bằng cặp đùi lực lưỡng được quấn trong chiếc quần jeans sáng màu.
Đợi đến hai nam nhân dựa vào xe để chắn gió rồi đi xuống, Panam tận lực bảo trì cân bằng của cơ thể đã ôm một khẩu vũ khí đen như mực ——
【 SPT32 Grad – Overwatch 】
Khẩu súng ngắm này cũng được nhiều người gọi là pháo, dung lượng chỉ vẻn vẹn có ba phát, nhưng khi đánh trúng mục tiêu thì hiệu quả lại không khác với bom nổ.
“Ngươi điên rồi?!”
Panam khôgn quan tâm, “Coi như không cứu lại được, ta cũng muốn để công ty phải kinh tởm. Quay xuống hình ảnh bây giờ để cho Saul xem công ty đều là mặt hàng gì !”
“Thả ra ! Nếu còn tiếp tục thì ta sẽ nổ súng ngay !”
Mitchell vội vàng thả Panam ra, hai tay dựng thẳng ra hiệu nàng tỉnh táo ——
Đại tiểu thư của Aldecaldos thật đúng là có thể làm ra chuyện như tại chỗ kích Overwatch… Mặt khác khẩu súng ngắm động năng này nặng vô cùng, dáng người nóng bỏng của Panam có lực lượng mười phần, một đầu tóc xoăn được búi cao bây giờ bị gió thổi tán loạn, “Mau lấy vũ khí đất đối không ra khỏi cốp xe, dùng ở chỗ này, nhanh, mấy người sắp xong đời rồi.”
Scorpion nhún nhún vai.
“Đi, được được được ! Làm xong chuyền này thì mau về nhà, được không ?! Saul nói gần nhất Badlands có rất nhiều phiền phức, ít nhất chúng ta hãy về để thảo luận về đề nghị của Saul được chứ?”
Panam duỗi ra đôi chân thon dài, quỳ một chân xuống đất, phác hoạ ra bờ mông hoàn mỹ trong cát bụi, món vũ khí kia đã nhắm ngay phía dưới, ống nhắm màu xanh đậm loại bỏ trở ngại mà bão cát mang tới, nàng tận lực liếc mắt nhìn tốc độ gió trong Optic, sau đó bắt đầu lệch mạnh ống ngắm sang một bên.
“Thật điên rồi!”
Mitchell cầm lấy vũ khí hỏa lực nặng từ trong tay Scorpion, nó có trọng lượng nặng đến độ dù gánh lên trên vai thì cũng cảm thấy cơ thể sắp rơi vào trong đất, sau khi chuẩn bị xong liền bắt đầu nhắm ngay phía dưới.
Ánh mắt Panam di động bốn phía, đột nhiên phát hiện một tia dị thường.
“Đừng động ! Xuỵt!”
“Lại thế nào a cô nãi nãi ?!”
Phía dưới, Binh sĩ Militech lôi kéo mấy người ra khỏi xe rồi ném xuống đất.
Tiểu đội Militech không thu hoạch đủ tình báo nên muốn tiến hành thẩm vấn, bọn hắn là mục tiêu cần trả thù có giá trị cao, nội bộ Militech đã hạ xuống mệnh lệnh cứng.
Rebecca bị nâng lên nhìn thấy Kiwi nằm nghiêng trên đất, đưa tay vồ hụt một chút, cả người bị nâng lên ném vào trong xe hàng lớn, kèm theo âm thanh của gió cát bên tai giảm nhỏ, đầu gối nàng bị báng súng đập trúng nên chỉ có thể quỳ xuống sàn xe…
Khuôn mặt của nam nhân mặc áo khoác màu đen nhìn qua có chút cứng nhắc, Rebecca phát ra một tiếng hồ nghi…
“A?”
Chẳng lẽ mình sắp chết?
Rebecca cảm thấy bản thân đã từng gặp nam nhân trước mặt…
Falco bây giờ cũng bị kéo tới.
Đội xe Militech bị phá vây, đại bộ phận là do tài xế và tay súng này phát lực, tên Netrunner kia xem ra đã trúng chiêu, thế là đám người này đều không để ý tới.
“Vị trí của cấp trên các ngươi đâu? Các ngươi tìm được Cyberskeleton sao ? Không muốn nói chuyện ?”
“Không muốn cũng được thôi… Netrunner của chúng ta đang cướp số liệu từ trong tay Arasaka, nói sớm hơn thì sẽ để ngươi không phải chịu quá nhiều thống khổ, được không ? Rebecca…”
Nam nhân híp mắt quét hình qua Cyberware của Rebecca, một tay vỗ vỗ bão cát, “Dùng một thân rác rưởi như vậy cũng quá là khó khăn cho ngươi, là do lão bản của ngươi không nỡ, hay là cảm thấy ngươi không chịu được những vật này ?”
Rebecca cúi đầu, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Nữ hài tựa hồ muốn nói gì, nhưng Morgan không nghe rõ.
“Cái gì?!”
Bành!
Một đấm nặng nề, Falco ngã xuống sàn xe, binh sĩ thu hồi tư thế công kích nắm lấy tóc Falco, dường như đang nhìn biểu hiện của Rebecca.
Rebecca không nói chuyện.
“Khụ khụ!”
Cơ thể của Rebecca run một cái, hai tên binh sĩ phụ trách giữ chặt Gorilla Arm của nàng cảm thấy nó đang run rẩy.
Là sợ hãi sao?
Trong tầm mắt mơ hồ có màu máu lan tràn, chỉ có ánh mắt lạnh như băng của binh sĩ Militech, và hình ảnh bọn hắn đặt súng lên trên đầu Falco.
Có lẽ đối với Rebecca mà nói.
Thứ không nên tồn tại nhất chính là sợ hãi…
Nàng rất phẫn nộ.
Nàng run rẩy là vì muốn nếm thử cầm lại năng lực khống chế cơ thể.
Run rẩy ——
Cũng là lời cầu nguyện của nàng.
“Ngươi… Ở đâu?”
Ông…
Một hồi huyễn ảnh điên cuồng đến mức tận cùng đã xuất hiện…
Khoang chứa hàng đang sụp đổ, nhưng nó dường như đã bị người ấn nút tạm ngừng lại quá trình bị nứt toác ra khắp nơi như một quả đạn pháo, tiếp đó là một đạo tàn ảnh bao trùm cả chiếc xe chở lính, trong mắt kẻ có một nửa là máy móc nhưng một bên khác vẫn là hình người vừa tới đã lập loè ra tia sáng đỏ lam thay nhau.
Gương mặt kia xuất hiện đằng sau Morgan còn chưa kịp phản ứng chút nào.
Giống như thời khắc yên tĩnh sau khi lưỡi hái tử thần cắt xuống…
Đông!!!
Nam nhân bị đập cong một bên vì cú va chạm mạnh liền lập tức lao ra ngoài như cung tiễn bị ngoại lực kéo căng cứng, cùng lúc đó, khoang chứa hàng đã tan nát trong một giây —— Cùng chung số phận còn có những binh lính kia !
Thân thể nho nhỏ được cánh tay máy băng lãnh bảo hộ lại, các hình ảnh mờ ảo tựa như có nhiều bóng chồng lên nhau đã cấp tốc ngưng tụ về một chỗ !
Giống như Thần gió ẩn núp trong cơn bão, đôi mắt không có cảm tình chút nào nhìn chằm chằm về người trong ngực, còn có Falco được xách bằng một tay khác, mắt nhìn hướng nam nhân áo đen đã bắn xuyên qua tảng đá lớn bên cạnh giống như một vụ nổ.
“Đồ dỏm.”
Đây là từ đưa tang cho một số người sắp chết nào đó.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập