Chương 308: Bóng ma ( Cyberware mới của D.R.A.R · Shadow ) ( 2/3 )
“Hey bro ! Đã đến giờ lên sân khấu.”
Vào khoảnh khắc thiết bị âm thanh kết nối thành công, một loạt tạp âm chói tai truyền đến, kéo dài một chút rồi đột ngột dừng lại, như thể đang nhắc nhở hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Ân…”
Thanh niên có mái tóc cố tình phô trương vỗ vỗ áo da đính đinh tán trên người, cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến khiến cái đầu say xỉn của hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt chiếc áo jacket trên người, châm một điếu thuốc cay xè cổ họng nhất ở Night City theo thói quen rồi xách chiếc guitar lòe loẹt bên cạnh tiến về phía trước.
“Đại minh tinh cố lên a !”
“Chúng ta sẽ ở dưới ‘lắc đèn pha (ngực)’ để cổ vũ cho ngươi !”
Tiếng lóng của Night City, nghĩa đen cũng khá rõ ràng.
“Hừ…”
Người trẻ tuổi nhìn mấy người “fan hâm mộ” này bằng ánh mắt phiền muộn.
Các cô nương của quán bar nhạc Rock không bao giờ né tránh ánh mắt của người khác, họ rất sẵn lòng dùng ít vải nhất để tranh thủ sự chú ý lớn nhất, phàm là nơi nào có 【Rockerboy】, tuyệt đối sẽ không ít các cô nương tụ tập đến.
Tựa hồ những cô nàng nổi loạn thường thích người và sự vật như này.
“Cút mẹ mày đi.”
Thanh niên giơ bàn tay Cyberware màu đen lên, trên đó vẽ đầu lâu trắng có lớp sơn rợn người, đây là lời đáp lễ tốt nhất của hắn dành cho các cô nương.
Các nàng cũng không giận, tiếng cười như chuông bạc lẫn trong khói thuốc của hành lang, tiếng la hét ở đằng xa càng ngày càng rõ ràng hơn——
“K —— phải quẩy lên thôi.”
Biểu cảm của tay bass rất hiểu ý, hắn giống như Rockerboy trẻ tuổi được khắc ra từ khuôn mẫu tiêu chuẩn, mái tóc dài hippie, hình xăm phức tạp leo đầy cả cánh tay, rất tiếc là đôi chân của hắn được cải tạo bằng Cyberware, hoặc là nói.…. xem như phải cải tạo một cách bất đắc dĩ.
Nhưng trong mắt hắn có một tia lo lắng.
“Lần này chúng ta đừng làm quá trớn, được không?”
Kẻ trẻ tuổi hơn mình đối diện chỉ cúi đầu hút thuốc, im lặng không nói.
“Này, K! Nhìn ta !”
Người trẻ tuổi được gọi là K dán trán mình lên trán của tay bass, đây là động tác thể hiện sự chất vấn giữa nam nhân ——
“Thu liễm một chút, công ty đã để mắt tới ngươi.”
Ca sĩ chính trẻ tuổi dời người ra, xoa xoa trán, “Mẹ nó, thật nhức đầu.”
Trong ánh mắt lo lắng của tay bass, thanh niên đi về phía bậc thang bên cạnh sân khấu.
Hắn thở dài một hơi rồi thu hồi ánh mắt, bắt đầu bước lên.
Lúc này.
Bên dưới tấm thảm rách nát của sân khấu là container rỗng, mỗi bước đi đều là âm thanh trầm đục.
Tiếng thở dốc cũng rất rõ ràng, những âm thanh xung quanh——
Là ù tai sao ?
Đám đông ồn ào bên dưới sau khi thấy bóng người xuất hiện trên sân khấu, âm thanh đã tăng lên mấy lần tựa như thủy triều!
“Anh em, ta mẹ nó mê chết mệt cái đội này rồi, đủ quẩy đủ máu, dùng thêm Glitter thì cơn đau ảo ở cánh tay bị cắt đứt cũng không còn đau đến thế nữa.”
Cựu chiến binh của 6th Street vung vẩy cánh tay trái trống rỗng, những khổ nạn và nghèo đói mà Night City mang đến đã mài giũa hắn nhiều lần, việc nhập ngũ mười mấy năm trước như một giấc mơ, giờ đây mới đến tuổi ba mươi mấy nhưng hắn đã giống như tới sáu mươi tuổi.
Việc dùng chất kích thích quá độ, từ lâu đã để sinh mệnh của hắn chỉ còn có thể đếm từng ngày.
Nhạc Rock, chính là tình yêu lớn nhất của hắn.
“Tê…”
Người bên cạnh hít một hơi thuốc lá, gào giọng nói: “Ta chưa từng nghe qua đội này —— tới từ khu nào vậy ? Mới đến đây sao ?”
“K-I-A ? Ban nhạc Tử Trận? Có chút mùi vị của đám hỗn đản già ở những năm 2020 ( viết tắt của killed in action, thiệt mạng trong khi thực hiện nhiệm vụ chiến đấu )”
Người đàn ông lắc đầu lộ vẻ nghi ngờ, “Chẳng lẽ lại là một đám vớ vẩn chỉ biết lên hát mấy bài tình ca buồn ? Muốn đến kiếm chút tiền, rồi quay đầu trái ôm phải ấp ?”
“Không có chính thống chút nào.”
Cựu chiến binh tặc lưỡi một tiếng, “Ồn ào làm cái gì, cứ nhìn đi, đám anh em này rất có sức sống.”
Có sức sống ?
“Đợi đã ! Chẳng lẽ chuyện ồn ào khắp thành phố dạo gần đây chính là do mấy anh em này —-”
Dường như là nhớ ra cái gì, kẻ trẻ tuổi vội vàng đi lên hỏi dò….
Lời còn chưa dứt, trên sân khấu đã truyền đến âm thanh thử giọng.
Cựu chiến binh để lại một biểu cảm ý vị thâm trường, lặng lẽ nhìn sân khấu, cũng không có hành vi đặc hữu vừa mở màn đã quẩy lên của dân phát cuồng nhạc Rock, trái lại càng giống như đang xem một bộ phim bình tĩnh.
Người trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đám người đứng lác đác xung quanh —— hắn đột nhiên muốn rời khỏi đây.
Hiển nhiên những người phía sau căn bản không biết lai lịch của đám người này, đều là vẻ mặt xem kịch sau bữa trà chiều.
“Mẹ kiếp !”
Người trẻ tuổi vội vàng chui về phía sau.
Nhưng mà ――
Trên sân khấu truyền ra một loạt hiệu ứng âm thanh điện lưu tổng hợp.
“Annihilate the company (Giết chết công ty).”
Đám đông phát ra một loạt âm thanh kinh ngạc.
Từ Annihilate đã đại biểu cho mục đích của ban nhạc này là gì.
Đó là khao khát dùng bạo lực, đổi mới và hủy diệt cực đoan có màu sắc quân sự !
Đám đông giống như thùng thuốc súng khô, trong nháy mắt bị kích nổ!
Người trẻ tuổi bị dòng người đẩy về phía trước, khi quay đầu lại một cách sợ hãi, hắn nhìn thấy nam nhân tóc đen phía trên đang cầm ngược micro, trong mắt chỉ có một loại màu sắc bình tĩnh đến mức đáng sợ, đi kèm với làn gió đêm nóng bức của thành phố, mái tóc của nam nhân cứ thế lay động.
Ở quận Glen, nơi phải chịu sự lừa gạt sâu sắc nhất của công ty và thể chế, lời ca này không thể nghi ngờ là một tín hiệu.
Đoạn đầu tiên, Verse có sức cảm hóa cực mạnh đã bùng nổ cùng với nhịp trống!
Giống như lũ lụt bị dồn nén quá lâu, chỉ cần một vài biến số, chính là sụp đổ và gào thét cuồng loạn!
“We’re glitches in the system, sparks in the machine!”
(Chúng ta là lỗi trong hệ thống, là tia lửa trong cỗ máy!)
Bàn tay giả đen như mực của ca sĩ chính để chiếc guitar điện trong lòng ngực có vẻ yếu đuối như vậy, chiếc micro treo ngược trên giá đỡ khiến hắn ngẩng cổ, không biết có phải là hiệu ứng hóa trang không, cổ họng của hắn là kim loại lấp lánh —— Tên kia tựa như một chiến binh đã giẫm một chân về phía trước, dùng tiếng gầm thét để biểu đạt lời ca này ——
“Ầm!”
Cảm xúc của đám đông bị đốt cháy hoàn toàn, tiếng la hét cuồng nhiệt đã tạo ra hiệu ứng gần như nổ tung!
Trong ánh mắt tê liệt và mệt mỏi của mọi người đã có ánh sáng.
Dường như việc được nghe ca từ của ban nhạc chất lượng này trong môi trường lộ thiên là một chuyện đáng mừng.
Tất cả các thành viên ban nhạc đều vô thức liếc nhìn về ca sĩ chính đang quay lưng về phía họ một cách cao ngạo, một tia cảm xúc hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt.
Đám người phía dưới sắp phát điên rồi ——
Sao có thể ?!
Hoàn toàn không nhìn ra đây là biểu hiện mà một ban nhạc tân binh nên có!
Nếu nói đây là một đám dân Rock thành danh đã lâu thì mới hợp lý hơn một chút, đặc biệt là giọng hát không cần thêm thắt hiệu ứng gì của ca sĩ chính, giống hệt những người chơi Rock ở thời kỳ đời đầu !
Tiếng nhạc đệm cuồng bạo vẫn đang tiếp tục.
Là nhạc cụ và cảm xúc trong tay đã giành lấy vị trí của ca sĩ chính.
Nhịp điệu hoàn hảo lại đến một lần nữa, lời bài hát khiến bản nhạc hoàn toàn leo lên đỉnh cao !!!
“Unplug their gods, rewire the night—” (Rút ra các vị thần của chúng, đấu nối lại các dây thần kinh của màn đêm)
“We’ll fight the future in the acid rain!” (Trong cơn mưa axit, chúng ta tuyên chiến với tương lai!)
Đám đông lúc này đã không có bất kỳ sự khác biệt nào với các tín đồ cuồng nhiệt, trong đám đông đã từng trải qua sự kích thích của Braindance, muốn dựa vào âm nhạc để đạt được hiệu quả tương tự, vậy chỉ có một con đường để lựa chọn, đó chính là cộng hưởng…
Ngôn ngữ càng ngày càng dày đặc, gân xanh trên cổ của ca sĩ chính nổi lên, những sợi dây trên guitar đã không nhìn rõ nữa…
“Scream into the static, let the glitch choir rise_”
( Hét lên vào sự trì trệ, hãy để dàn hợp xướng trục trặc trỗi dậy )
“We are the crash in their perfect design!”
( Chúng ta là lỗi đột ngột trong thiết kế hoàn hảo của chúng ! )
Nắm đấm của ca sĩ chính cùng bay ra với micro, đám đông bắt đầu đồng loạt nhảy theo nhịp điệu một cách có tiết tấu….
Hiện trường đã bước vào giai đoạn không thể kiểm soát.
Thế giới “hoàn hảo” là “báo lỗi”, “đơ máy” rồi “khởi động lại” mới là liều thuốc duy nhất.
“Địt mẹ công ty!!!”
Có người trong đám đông dẫn dắt tiết tấu của câu này, trong nháy mắt ảnh hưởng ở đây đã đủ để công ty coi ca sĩ chính đang hát là kẻ địch rồi….
Công ty không quá ưa thích những Rockerboy chính phái nghiêm túc.
Những tên kia dùng nhạc cụ và ca từ trong tay làm lưỡi dao, khiến lớp da giả tạo của công ty trượt xuống từng lớp một, hiệu quả kích động cực mạnh như vậy từng để Arasaka sợ ném chuột vỡ bình, phải trả giá rất lớn.
Nhưng không ai dám viết lời như KIA, bọn hắn gần như đã bôi câu “công ty chó má” lên địa điểm trung tâm của Corpo Plaza !
Ánh mắt của ca sĩ chính dường như đang tìm kiếm thứ gì đó…
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc thể hiện khả năng ca hát không tầm thường của hắn.
Xe hàng bên đường lặng lẽ dừng lại, một chiếc xe sang trọng nơi xa từ từ lái vào con hẻm trong tình huống không ai chú ý.
Đôi mắt của hắn lại thu hồi về vào giây tiếp theo.
“They cloned our rage, sold it back as VR hymns,”
(Chúng nhân bản sự phẫn nộ của chúng ta, rồi bán ngược lại nó dưới dạng thánh ca VR )
Chiếc áo jacket rách nát trên người ca sĩ chính đã rơi xuống đất sau câu hát này, chiếc áo phông lót bên trong theo phong cách Punk cũ có logo của Biotechnica —— không, nói chính xác thì là một lần sỉ nhục nhằm vào doanh nghiệp khoa học sự sống này, bởi vì hai mầm cây đại diện cho đường nét tối giản và vẻ đẹp khoa học đã bị ca sĩ chính lấp đầy bằng màu xanh lục rồi bao quanh bởi những móng vuốt quỷ màu đỏ như máu, ở giữa nâng niu biểu tượng độc nhất vô nhị của Eddie….
“Chết tiệt…K!”
Sắc mặt của tay bass thay đổi.
Buổi biểu diễn tối nay vốn dĩ là miễn cưỡng mở ra, ai biết được bên dưới có đặc công của công ty hay không——
Những thành viên khác cũng có biểu lộ tương tự, đều vô thức chú ý xem bên dưới có ai đang giơ súng ngắm vào họ hay không.
“But we spit zeros and ones till their servers dim.”
( Nhưng chúng ta nhổ ra số 0 và 1 cho đến khi máy chủ của chúng mờ đi )
Trong tiếng la hét lớn của mọi người, không ai chú ý đến một chiếc xe bay chở rác xuất hiện phía trên bầu trời, nó đã lật ngược thùng chứa của mình trên không trung….
Những tờ giấy trắng rơi từ trên trời xuống như tuyết, trên đó là một hàng chữ vô cùng đáng tin vào thời điểm này:
“Bọn hắn đang chế tạo con người!”
Vút!
Một tiếng súng vang lên đi kèm với viên đạn đường kính lớn, trong nháy mắt xé toạc không khí !
————–
“Thật không ngờ, sau mấy chục năm không trở lại đây, Night City vẫn thối nát như vậy.”
Người ngồi trên hàng ghế sau của chiếc xe sang trọng vừa kín đáo đi vào con hẻm đã phủi phủi bụi trên người sau khi đi xuống, “Còn cả đám Rockerboy ngu ngốc kia, thứ khiến châu Âu đau đầu nhất chính là đám óc chó này.”
Trong chiếc gương của ghế lái là một đôi mắt tàn nhẫn, thuộc về một nữ nhân.
“Có vẻ như Militech đối đãi với ngươi không tệ lắm ?”
Đặc công của công ty tới chấp đầu dường như rất quen thuộc với người phía trước.
“Lại nói khi ngươi đi Afterlife mà thấy những kẻ đần đội gọi chén có tên ngươi, vậy có cảm thấy rất buồn cười không đâu ?”
“Bị làm thành một loại rượu, trời ạ, chưa từng thấy cách tưởng niệm nào vớ vẩn như vậy.”
Trong xe một trận im lặng.
Nữ nhân dường như không muốn trả lời những câu hỏi còn vô vị hơn cả menu rượu của Afterlife này.
Chỉ là khoanh tay lặng lẽ dùng gương chiếu hậu nhìn mình.
Nam nhân có chút lúng túng.
“Được rồi, xem ra ngươi không quá thích gặp lại bạn cũ ? Ngươi hẳn là có …. Ách ? Ký ức ? Trải nghiệm của nàng ? Bất kể là gì —— ngươi hẳn là rất quen thuộc với ta a ?”
Nghe thấy câu hỏi từ ghế sau… nữ nhân truyền đến giọng nói khàn khàn.
Đó là lời giải thích vì rất thiếu kiên nhẫn.
“Ta căn bản không hề có liên quan gì với kẻ mà ngươi quen biết, đến đây chỉ là để lấy đi thông tin tình báo trong tay ngươi, những chuyện khác cũng không liên quan đến ta —”
Kẻ phía sau tự chuốc lấy nhục nhã.
Nữ nhân cầm lấy chiếc hộp đựng vũ khí giống như hộp đàn từ ghế phụ, một khẩu súng bắn tỉa lớn mới tinh được bàn tay nàng lắp ráp một cách thuần thục.
“Hơn nữa gần đây có rất nhiều người trà trộn vào Biotechnica, chúng ta đang tìm cách giải quyết, cho nên chỉ có thể chọn ở đây.”
“Thời gian có hạn.”
Ý cảnh cáo rất nồng đậm.
Nam nhân bất đắc dĩ móc ra một con chip từ sau gáy, nữ nhân kia không chớp mắt chút nào đã cắm vào cổ, việc này để mí mắt của người liên lạc run lên một hồi dữ dội.
Ánh sáng trong mắt nữ nhân dập tắt.
“Ngươi được tự do, quyền miễn trừ của công ty có hiệu lực, tiền đã được chuyển qua công ty ma ở châu Âu vào tài khoản của ngươi —— nếu muốn đổi phương thức thanh toán … tiền mặt cũng được, tiền đề là ngươi xách nổi.”
Nam nhân chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm.
“Ta có thể tin ngươi sao?”
Nữ nhân nhướng mày, nhìn người ở phía sau gương.
“Ngươi có sự lựa chọn nào khác sao? Nhân lúc tay ta còn đặt trên vô lăng, bây giờ ngươi có thể đi rồi.”
Nhưng dường như bị nam nhân nhìn quá lâu, nữ nhân cuối cùng cũng mềm lòng.
“Đây là di vật của nàng, hơn hai mươi mấy năm, e rằng ngoài loại quái thai được nhân bản như ta sẽ cầm tới để lừa dối bản thân rằng mình chính là bản gốc ra thì cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi cầm lấy đi.”
Nhìn chiếc bật lửa mà nữ nhân đưa về phía sau, trên mặt nam nhân xuất hiện vẻ hồi ức.
“Sao ? Còn muốn làm việc cả đời ở công ty ?”
Câu nói này khiến người nam nhân hoàn toàn tỉnh táo lại —— sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, do dự mãi cuối cùng vẫn cắn răng hạ quyết định.
“Đồ nhân bản đáng chết !”
Hắn nguyền rủa.
Đương nhiên, ánh mắt vẫn có chút không nỡ liếc nhìn sườn mặt của nữ nhân kia.
Nữ nhân của công ty Militech cũng không khách sáo, “Ăn nói khách sáo một chút.”
Khoảnh khắc đó, nam nhân dường như bị rắn độc để mắt tới.
Thế là hắn cụp đuôi xuống xe.
Sau khi cửa xe đóng lại.
Trong xe lập tức yên tĩnh hơn nhiều…
Bóng người trong gương chiếu hậu biến mất ở góc phố, nữ nhân cũng không có bất kỳ động tác nào.
Tay của nàng quả thực luôn đặt trên vô lăng, chỉ là các ngón tay lại nhẹ nhàng gõ, dường như đang đánh nhịp điệu…
Nghe kỹ thì các biện pháp cách âm tốt trong xe đã che đậy nguyên nhân để nàng gõ nhịp điệu, đó là ca khúc mà ca sĩ nhạc Rock đang hát trên quảng trường.
Cứ thế nghe một lúc.
“【Xem ra Vicky nói không sai】, ngươi thật sự hợp với việc này.”
Một nụ cười không thuộc về khuôn mặt hung tàn của nàng đã xuất hiện trên khóe miệng.
Sắp rồi.
Biotechnica sắp không nhịn được mà chế tài tên cuồng đồ này rồi.
Nàng đã biết rất nhiều tình báo, đồng hồ đếm ngược trong mắt cũng rất gần…
1….2….3…
Ngón tay của nữ nhân bỗng nhiên gõ xuống.
Ở giây phút đó thời gian dường như đã dừng lại.
Ngay sau đó ——
Phanh !
Tiếng súng mơ hồ vang lên, tiếng thét chói tai nhanh chóng át đi dư âm của tiếng súng.
Nữ nhân nghiêng đầu nhìn về bên kia theo bản năng, kèm theo một hồi ánh sáng hiện trên khuôn mặt, đó là một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp, tưởng chừng như hai người so với bộ dáng lúc trước。
Dung mạo như vậy ngoại trừ V thì không còn ai khác。
Dường như không lo lắng chút nào về việc nơi đó hỗn loạn ra sao.
Nàng ngâm nga bài hát của tên kia, lái xe về phía một con đường khác, đi kèm với thân xe rung lắc, những vệt màu đỏ tươi đã xuất hiện từ khe hở của cốp xe, tí tách rơi xuống mặt đất。
“Hành động a.”
Nàng hạ chỉ lệnh。
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập